Tạ Tử Mặc bị tôi đâm trúng chỗ đau, lập tức gắt lên:
“Anh chẳng phải đang dọn đống lộn xộn giúp em sao?!”
“Mặt Bùi Tĩnh bị sưng, em đi mua ít đá về chườm cho ấy đi, nhanh lên.”
Tôi bật lạnh lùng:
“Tôi nghe nước bọt có tác dụng giảm sưng tốt hơn, ta chắc thích cách đó hơn đấy.”
Nói xong tôi dứt khoát cúp máy.
Điện thoại lại rung lên, là tin nhắn từ sếp:
【Linh San, đã xong thủ tục công tác cho em rồi, sáng ngày kia bay nhé.】
Tôi bình tĩnh trả lời:
【Vâng, em sẽ đến đúng giờ.】
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định nhắn một tin báo cho Tạ Tử Mặc.
Dù đã xác định ly hôn, không ảnh hưởng đến việc tôi cư xử như một người trưởng thành có trách nhiệm.
Đang gõ chữ trong khung chat, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Là một lời mời kết , thông qua số điện thoại.
Ảnh đại diện là một tấm ảnh cơ thể gợi cảm, tên hiển thị là “Tĩnh Tĩnh Nữ Vương”.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi đã biết đó là ai.
Tôi chưa từng đưa số điện thoại cho bất kỳ ai trong đám của Tạ Tử Mặc.
Người duy nhất có thể cho ta số tôi, chỉ có Tạ Tử Mặc.
Tôi đồng ý kết .
Không ai gì, mục nhật ký của ta lập tức cập nhật liên tục vài dòng.
Bài đầu tiên là vào chiều nay.
【Về nước rồi~ Tạm thời ở nhờ nhà người thân nhất~】
Hình ảnh là một bàn đồ ăn thịnh soạn, góc phải dưới xuất hiện hai bàn tay đeo khuy măng sét giống hệt nhau, một nam một nữ.
【Bị con điên đánh bị thương, thân còn đòi chạy đi mua thuốc giữa đêm cho mình nữa cơ~】
Hình là mấy hộp thuốc, cùng bàn tay của đàn ông đang cầm bông gòn.
【Hi hi, mình bảo ấy đền bù bằng chính bản thân, ảnh không phản đối đâu nha~】
Ảnh là bóng lưng một người đàn ông, dường như đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Tôi bình thản tắt điện thoại.
Mở laptop, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu dự án chuẩn bị dùng ở nước ngoài.
Mọi thứ có thể phản bội , tiền thì không.
5.
Sau khi kết thúc bài thuyết trình dự án trong phòng họp,
Sếp vỗ vai tôi đầy khích lệ:
“Linh San, rất tốt, giao dự án này cho em, tôi rất yên tâm.”
“Cố gắng lên nhé, sau khi hoàn thành sẽ tăng thưởng cho em.”
Tôi khiêm tốn cảm ơn, nở nụ đầu tiên sau nhiều ngày.
Ban đầu định về lại khách sạn nghỉ thêm một đêm, chợt nhớ ra một việc.
Phải rồi, hộ chiếu của tôi.
Mấy giấy tờ quan trọng đó tôi luôn để trong ngăn kéo đầu giường ở nhà.
Tôi xin tan sớm, bắt taxi về thẳng nhà.
Cửa mở ra.
Tôi hơi trợn mắt.
Trên sàn nhà vương vãi tất lưới nhàu nhĩ của phụ nữ.
Tiến sâu thêm vài bước, nội y của phụ nữ, cà vạt và vớ đàn ông rơi vãi khắp nơi.
Tôi bật .
Chơi cũng dữ, bày trận chiến đến mức này.
Cho đến khi đứng trước cửa phòng ngủ chính, nụ trên mặt tôi đông cứng lại.
Bộ đồ ngủ lụa của tôi bị ném xuống sàn, còn dính vệt nước không rõ nguồn gốc.
Cơn giận dâng lên ầm ầm.
Tôi hít sâu, đẩy mạnh cánh cửa.
Bùi Tĩnh ăn mặc hở hang, đang ngồi trên người Tạ Tử Mặc.
Mà Tạ Tử Mặc, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi.
Thấy tôi bất ngờ quay về, sắc mặt ta lập tức biến đổi, vội vàng ngồi bật dậy:
“Vợ ơi, sao em lại về rồi?”
“Không… không phải đâu, nghe đã, bọn không có…”
Bùi Tĩnh khúc khích, giọng ngọt ngào cắt ngang:
“Chị dâu về rồi à, đừng hiểu lầm nha, bọn em đang chơi cosplay thôi.”
“Chủ đề đồ bơi mùa hè đó, chưa gì đâu nha.”
Tôi mặt lạnh như tiền, bước từng bước tiến vào.
Tạ Tử Mặc bắt đầu trắng bệch mặt mày:
“Linh San, bọn thật sự chưa gì cả, em tin đi.”
Tôi giơ tay lên.
Tạ Tử Mặc theo phản xạ cúi đầu, đưa tay lên che mặt.
“Kạch” một tiếng, tôi kéo ngăn kéo tủ cạnh giường.
Bạn thấy sao?