Hắn trông vô cùng mệt mỏi, râu dưới cằm lởm chởm chưa cạo sạch. Ngồi xuống mép giường, ánh mắt tôi đầy khó hiểu:
“Ninh Ninh chỉ là tính khí trẻ con thôi. Dù gì cũng là em , tại sao em lại phải đến mức tuyệt như ?”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Cô ta là em , chứ không phải em tôi. Tôi chỉ biết là ta tôi bị thương, thì nên bị cảnh sát xử lý. Còn nữa — gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn tự xưng là trẻ con, không thấy nực sao?”
Lục Kỳ khựng lại, im lặng một giây, rồi mím môi, hạ giọng cầu xin:
“Ninh Ninh không cố ý… Em rõ ràng biết chồng ấy có bồ nhí, lại còn cố lấy chuyện đó ra chọc tức ấy, đương nhiên ấy không chịu nổi. Chuyện lần này bỏ qua đi, em mau ký giấy bãi nại đi, Đinh Đinh mấy hôm nay cứ khóc gọi mẹ mãi.”
Tôi hắn, giọng bình thản từng câu từng chữ như dao sắc:
“Lục Kỳ, miệng không muốn ly hôn, từng việc … đều đang đẩy tôi rời xa .”
Tôi vào đôi mắt ấy — trong đó có phiền chán, có ghét bỏ, có ngờ vực… Chỉ duy nhất không có một chút thương.
“Ninh Ninh là em ruột …”
Hắn vẫn không ngừng viện lý do, cố dùng mối quan hệ máu mủ của họ để ép một người ngoài cuộc như tôi phải thỏa hiệp.
“Tôi cũng là vợ . Nhưng suốt ba năm kết hôn, chưa một lần đứng ra bảo vệ tôi.”
Mỗi lần bị người nhà họ Lục khó, sỉ nhục, hắn đều như không thấy, không nghe, không biết, luôn tôi phải thông cảm, phải rộng lượng.
Nhưng sự thông cảm và bao dung của tôi, đổi lại chỉ là họ ngày càng nước lấn tới.
“Tôi mệt rồi. Anh đi đi.”
Lục Kỳ cúi đầu, thất vọng rời đi.
Chắc là vì tôi vẫn không chịu ký vào tờ giấy bãi nại.
“Tuyên Lý Lý, chuẩn bị phẫu thuật.”
Khoảnh khắc nằm trên bàn mổ, tôi bỗng bật — chính mình ngu ngốc đến thảm .
Khi thấy Lục Kỳ bước vào phòng, tôi còn ngỡ… hắn đến để ở bên tôi, cùng tôi vượt qua ca mổ.
Thật ngu ngốc.
8
Ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi. Nhưng cơ thể tôi quá yếu, nên phải nằm viện thêm nửa tháng mới xuất viện.
Trong thời gian đó, Lục Kỳ thường xuyên đến thăm tôi. Tôi chỉ đưa cho hắn một thứ — đơn ly hôn.
Hắn thậm chí không thèm , lập tức xé nát thành từng mảnh. Môi run run, giọng cũng run:
“Chúng ta thật sự phải đi đến bước này sao?”
Tôi hắn, bình thản : “Đây chẳng phải là điều vẫn luôn mong muốn sao?”
“Anh không đồng ý!” “Tình cảm bao nhiêu năm qua sao có thể ly hôn là ly hôn ? Chẳng phải chỉ là vì đứa trẻ sao? Đợi em khoẻ lại, muốn sinh mấy đứa cũng !”
Nhưng tôi—một đứa cũng không muốn sinh.
“Đứa trẻ có gen của … tôi thấy ghê tởm.”
Tôi chỉ đem những lời năm xưa của hắn, trả lại nguyên vẹn không thiếu một chữ.
Sắc mặt Lục Kỳ lập tức tái nhợt, đồng tử co lại, như bị ai bóp nghẹt tim. Nhưng hắn lại không nổi một lời.
Lục Kỳ không chịu ký đơn, nên tôi chỉ còn cách đệ đơn ra tòa ly hôn.
Xuất viện xong, tôi quay về căn nhà từng thuộc về tôi và Lục Kỳ để lấy giấy tờ tùy thân.
Bằng tốt nghiệp, chứng nhận học vị, các loại giấy khen, thành tích học tập… Không có chúng, tôi không thể tiếp tục công việc sau này.
Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt ngã ngửa — người trong nhà đông đến đáng sợ.
Cả nhà họ Lục ngồi đầy trong phòng khách, ngay ngắn chỉnh tề như chờ họp.
Trên đùi Lục Kỳ, một đứa bé lạ mặt đang ngồi ăn kem, vừa chảy nước miếng, vừa khanh khách trong vòng tay hắn — mà hắn thì chẳng hề tỏ ra khó chịu.
Ở giữa Lục phu nhân và Lục Ninh, ngồi một người phụ nữ… trông cực kỳ quen mặt.
Thấy tôi bước vào, tất cả mọi người đều sững lại trong thoáng chốc.
Sắc mặt Lục Kỳ lập tức đại biến, luống cuống chạy đến trước mặt tôi, “Sao em lại đột nhiên quay về?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ chằm chằm người phụ nữ kia, rồi lại đứa bé trai kia — gương mặt giống Lục Kỳ đến tám phần.
Cảm giác như có bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng, tôi nghẹt thở, không thốt nên lời.
Ngược lại, người phụ nữ ấy lại chủ bước tới, thản nhiên đưa tay ra trước mặt tôi, “Cô là vợ cũ của Lục Kỳ đúng không? Tôi tên là Giang Man.”
Giang Man… Giang Man…
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra ta là ai.
Chính là người phụ nữ đã khóc lóc như mưa trong lễ cưới của tôi và Lục Kỳ. Khi ấy Lục Kỳ ta là đàn chị đại học, bị ung thư sắp chết, chỉ đến gặp hắn lần cuối.
Nhưng giờ… ta vẫn sống sờ sờ ở đây. Còn có cả một đứa con giống Lục Kỳ như đúc.
Giang Man… cái tên này, tôi dường như đã nghe qua ở đâu nữa…
Đầu tôi như bị bọc trong một lớp hồ đặc quánh, hàng loạt suy nghĩ lộn xộn xoáy lên như bão, không cách nào sắp xếp lại .
Lục Ninh kiêu ngạo hất cằm, mắng xối xả: “Cô đã ly hôn với tôi rồi còn quay về gì? Chị Man Man đã trở lại, đừng hòng hoại bọn họ nữa!”
Lục phu nhân thở dài một tiếng, giọng điệu lại cứng rắn không cho phản bác: “Chia tay thì nên dứt khoát, nhà họ Lục chúng tôi… không còn nợ điều gì cả.”
Tôi chậm rãi ngước mắt, về phía Lục Kỳ — kẻ đang tránh né ánh mắt tôi, gương mặt đầy vẻ chột dạ.
Còn gì để không hiểu nữa đây?
Cái gọi là “ung thư”… tất cả chỉ là lời dối.
Đứa bé kia tầm hai, ba tuổi — nên cái ngày hắn rời khỏi lễ cưới đuổi theo Giang Man, chỉ là vì… ta đang mang thai con của hắn.
Vậy nên suốt ba năm qua hắn không hề chạm vào tôi, cũng không ra ngoài tìm phụ nữ khác, là vì… hắn đã sớm có Giang Man và đứa con riêng rồi.
Tôi bật .
Cười chính mình ngu ngốc. Cười cái giấc mơ ban ngày mà tôi tự dệt nên.
“Lý Lý, em nghe giải thích… Cô ấy có thai, còn lúc đó em — em đâu thể có con, không còn cách nào khác nên mới…”
Chát —
Một tiếng vang giòn vang lên, tôi tát thẳng vào mặt hắn, gò má hắn lệch sang một bên.
“Lục Kỳ, khiến tôi kinh tởm đến tận xương tủy.”
Giang Man lập tức phản ứng, vung tay tát trả tôi một cái. Cô ta chắn trước mặt Lục Kỳ, vừa giận vừa đau lòng:
“Cô quá đáng thật đấy! Dựa vào cái gì mà đánh ấy hả?!”
Má tôi nóng rát, lần này, tôi không còn nhẫn nhịn nữa. Tôi giơ tay lên — hai cái bạt tai dứt khoát, tát Giang Man ngã lăn ra đất.
“Dựa vào cái gì à?” “Dựa vào việc tôi còn chưa ly hôn với ta, còn chỉ là một con tiểu tam không có danh phận!”
Đứa bé òa khóc nức nở, tiếng mắng chửi của Lục phu nhân và Lục Ninh vang lên chát chúa, mỗi câu đều như dao cắt vào tai.
Hai gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi hít sâu một hơi, rồi vớ lấy chiếc bình hoa bên cạnh, “rầm” một tiếng đập mạnh lên tủ, mảnh vỡ văng tung toé, miệng bình sắc nhọn chĩa thẳng về phía bọn họ.
Bước chân tôi từng bước ép sát, họ bị dọa đến hét toáng lên, vội vàng lùi lại, miệng mắng tôi là điên.
Điên thì sao? Ít nhất… cũng khiến họ câm mồm.
“Lục Kỳ, nếu còn là một người đàn ông, thì lập tức ký vào đơn ly hôn cho tôi!”
Ánh mắt hắn đầy phức tạp, môi mím chặt, khẽ run lên, cuối cùng — chỉ đành cụp mắt xuống.
Hắn đã ký.
Tôi lấy lại giấy tờ, cất kỹ tờ thỏa thuận ly hôn, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi căn nhà họ Lục.
“Sáng mai, gặp nhau ở cổng cục dân chính.”
Đó là lời cuối cùng tôi với hắn.
9
Tôi đứng bên đường, ánh mặt trời gay gắt đến chói mắt.
Dòng người đi qua đi lại, ai nấy đều bận rộn. Còn tôi… trong khoảnh khắc lại chẳng biết mình nên đi đâu.
Một người đàn ông đang nghe điện thoại, đi vội qua miệng ngậm điếu thuốc, bất cẩn va mạnh vào tôi, khiến tôi ngã lăn xuống đất.
Hắn chửi thầm một câu, giọng bực tức, rồi còn quay lại mắng:
“Không có mắt à?!”
Tôi vẫn ngồi yên dưới đất, cả người cứng đờ, đồng tử co rút lại.
Giọng này… Tôi không thể nào quên — là hắn.
Mùi này…
Tôi ngây người. Chính là hắn — một trong những kẻ năm xưa đã cưỡng hiếp tôi!
Hắn cũng nhận ra tôi, sắc mặt lập tức vặn vẹo đầy căm phẫn. Hắn túm lấy cổ áo tôi, gằn giọng: “Con đàn bà chết tiệt, không ngờ mày vẫn còn sống! Má nó, ông đây phải ngồi tù!”
Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi theo bản năng ập đến, từng câu chửi rủa độc địa, từng cái tát như trời giáng của hắn, kéo tôi trở lại cái đêm tăm tối như địa ngục đó.
“Muốn trách thì trách thằng đàn ông của mày, ai bảo nó đứng núi này trông núi nọ.”
“Đàn bà tụi mày đứa nào cũng dơ bẩn! Con đ Giang Man đó, rõ ràng sau vụ này sẽ cho tao ba trăm vạn, mẹ nó, mà lại để cảnh sát đến bắt tao!”*
“Thằng chồng mày đúng là có bản lĩnh, tao khai cả tên nó ra rồi mà con tiện nhân đó vẫn bình yên ra nước ngoài sống sung sướng!”
…
Thì ra…
Tất cả — đều do Giang Man đứng sau giật dây.
Lục Kỳ cũng biết.
Hắn biết hết, mà vẫn bình thản cưới tôi, vẫn có thể đóng giả tôi sâu đậm như thật.
Giờ nghĩ lại… những lời ngọt ngào đó, chẳng qua chỉ là để bịt mắt tôi, để tôi không có cơ hội điều tra, để tôi không thể đến Giang Man.
Lục Kỳ…
Tôi thật sự đã gả nhầm người rồi.
Tại sao các người không chết hết đi?! Chết hết đi!!!
Toàn thân tôi đột nhiên co giật không kiểm soát, nước mắt tràn kín gương mặt, hơi thở gấp gáp từng đợt, từng đợt như sắp nghẹt thở.
Gã đàn ông kia bị dọa sợ, lo tôi bị hắn đánh chết. Hắn đá tôi hai cú, rồi vội vã bỏ chạy.
Mặt trời vẫn chói chang, gay gắt như muốn thiêu rụi da thịt. Nhưng tôi… lại chìm trong một địa ngục đen ngòm không lối thoát.
Tôi thấy Lục Kỳ chạy tới, khuôn mặt hoảng loạn chưa từng có. Phía sau là Lục phu nhân và Lục Ninh, cả hai nước mắt đầm đìa, che miệng khóc không thành tiếng.
Bạn thấy sao?