1
Tiếng chuông đồng hồ vang lên lần thứ mười hai, kết thúc kỷ niệm ngày cưới lần thứ ba của tôi và Lục Kỳ — chỉ có một mình tôi ăn mừng.
Tôi thở ra một hơi, bình tĩnh dọn hết bàn đồ ăn đã nguội, cất vào tủ lạnh.
Tự nhủ: chắc chỉ là ấy quá bận, chứ không phải cố ý quên mất hôm nay.
Tôi mở khung trò chuyện ghim trên đầu—
Đoạn hội thoại giữa tôi và Lục Kỳ dừng lại ở lời nhắc của tôi:
【Nhớ về sớm nhé, hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới đó!】
【Biết rồi.】
Sau đó là hàng chục tin nhắn tôi gửi, nhắc, hỏi, đợi…
Nhưng đầu bên kia hoàn toàn im lặng.
Tôi mở mạng xã hội, một bài đăng mới xuất hiện—là thân của Lục Kỳ.
Chỉ một giây sau khi bức ảnh tải xong, tim tôi như ngừng đập.
Trong ảnh, Lục Kỳ cầm ly rượu, ánh mắt lờ đờ, trong lòng là một nhỏ nhắn đang nép vào hắn.
Lục Kỳ – Thái tử gia đất Kinh nổi danh khắp chốn.
Năm xưa, ta ăn chơi đủ kiểu: uống rượu, quậy bar, đua xe, đánh nhau—không thiếu trò nào.
Chỉ duy nhất một điều… là chưa từng dính đến phụ nữ.
Người ta từng nhạo, hắn chỉ hờ hững nằm dài trên ghế sofa, giơ điện thoại lên, bật sáng màn hình, ngạo nghễ : “Thấy chưa, đây là vợ tôi.”
Sau đó chúng tôi kết hôn. Hắn dần ổn trọng lại, bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc. Tôi từng nghĩ, hắn sẽ là bến đỗ tốt đẹp nhất đời mình. Nào ngờ… đàn ông, cuối cùng vẫn giống nhau cả thôi.
Tôi gọi xe, đến thẳng quán bar nơi bọn họ đang tụ tập.
m nhạc ầm ĩ đến chói tai, ánh đèn nhiều màu chớp liên hồi khiến tôi choáng váng, suýt nôn tại chỗ.
Tôi nuốt xuống cảm giác khó chịu trong dạ dày, siết chặt viên thuốc giải rượu trong tay, lần lượt mở từng phòng tìm người.
May mắn là vẫn đủ kịp lúc, tôi nhanh chóng tìm thấy Lục Kỳ trong một phòng bao ở góc hành lang.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi nghe thấy tiếng ngà ngà men say của đám em hắn: “Lục ca, điều kiện tốt thế kia, sao lại đi cưới một đứa con từng bị cưỡng hiếp chứ, thật gớm chết đi .” “Phải đó, chẳng thấy bẩn à?”
Con ngươi tôi co rút kịch liệt, hơi thở nghẹn lại, máu trong cơ thể như bị đóng băng đến cứng đờ.
Tất cả mọi người đều biết — tôi từng bị cưỡng hiếp.
Vợ của Thái tử gia đất Kinh, biến mất ngay trong ngày cưới. Sáng hôm sau, tôi trần truồng, trên người đầy vết tích mờ ám, bị ném ở ngay trước cổng công ty.
Năm ấy, tin tức chấn cả giới truyền thông.
Chân tôi mềm nhũn, ký ức kinh hoàng lập tức rách toạc ra, ào ạt ùa về. Tim đập thình thịch từng nhịp, như muốn vỡ tung.
Chuyện đó là bóng ma cả đời tôi… Vậy mà lại trở thành trò trong miệng đám Lục Kỳ.
Lục Kỳ đâu rồi?! Người khác gì tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm… nghĩ thế nào về tôi!
Tôi về phía ghế sofa — trong bức ảnh đã không còn ở đó.
Lục Kỳ lắc lư ly rượu, ánh mắt mông lung, đôi môi mỏng khẽ mở, buông ra một câu lạnh lẽo đến thấu xương:
“Buồn nôn đến cực điểm.”
Cả phòng bao lập tức vang lên tràng điên loạn, bầu không khí như bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Trong cơn mơ hồ, tôi thấy Lục Kỳ cúi đầu hôn lấy một — dây dưa không dứt.
Bên cạnh có người phấn khích reo hò: “Loại con sạch sẽ như thế này mới xứng với Lục ca của bọn tôi chứ!”
Tôi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, khẽ bật .
Thì ra… suốt ba năm kết hôn, hắn chưa từng chạm vào tôi. Là vì… hắn chê tôi bẩn.
Nhưng năm đó, rõ ràng là hắn không chịu ly hôn. Rõ ràng là hắn luôn miệng : “Không phải lỗi của em.” Là hắn, kiên quyết hứa rằng sẽ tôi cả đời, cầu xin tôi đừng rời bỏ hắn.
Không ngờ thời gian, với tôi là thứ thuốc lành sẹo, còn với Lục Kỳ… chỉ là chiếc dũa mài mòn lớp hào quang trong mắt.
2
Tôi không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Đến lúc lấy lại tinh thần, đã thấy bản thân ngồi giữa một mớ hỗn độn tanh bành.
Ba giờ sáng, đèn phòng khách bị ai đó bật sáng.
Lục Kỳ đứng ở cửa, đang thay giày.
Tôi bước chân trần tới gần, đưa tay định giúp hắn cởi áo khoác.
Nhưng hắn bỗng nghiêng người tránh đi, nét mặt lạnh lùng: “Tuyên Lý Lý, không ngủ còn phát điên cái gì?”
Tôi mấp máy môi, cổ họng nghẹn cứng, không thốt nên lời.
Hắn đá đôi dép về phía chân tôi, liếc quanh căn phòng bừa bộn, đưa tay day day trán đầy bất lực: “Chỉ là ngày kỷ niệm cưới thôi mà, cần thiết phải thành ra thế này sao? Tuyên Lý Lý, tôi bận công việc, không rảnh như em suốt ngày ở nhà chẳng gì.”
Chẳng gì?
Người van xin tôi nội trợ toàn thời gian… Đến giờ, cũng biến tôi thành kẻ “chẳng gì” rồi sao?
Nhưng tôi cũng là nghiên cứu sinh tiến sĩ của Đại học Kinh Đô, là học trò đắc ý nhất của thầy hướng dẫn, tiền đồ rộng mở. Tôi vốn có thể theo thầy ra nước ngoài nghiên cứu.
Chính là Lục Kỳ, ôm lấy tôi hết lần này đến lần khác, rằng tôi đi một cái là ba năm, hắn không thể sống thiếu tôi. Hắn hứa sẽ nuôi tôi, tôn trọng tôi, để tôi yên ổn Lục phu nhân của hắn.
Khi đó tôi tin, bỏ lại tất cả để kết hôn với hắn, trở thành Lục phu nhân. Nào ngờ ba năm trôi qua trong lòng hắn… lại nghĩ về tôi như .
Hắn sững người một thoáng, có lẽ cũng biết mình lỡ lời. Đặt tay lên vai tôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng ầm nữa. Anh hơi khát, rót cho cốc nước đi.”
Lục Kỳ mỗi lần uống rượu đều đau đầu, tôi luôn pha cho hắn một ly nước mật ong — lần này cũng .
Nhưng khi nhận lấy cốc nước, hắn chợt khựng lại, cau mày hỏi: “Cốc của đâu?”
Cái trong tay hắn là cốc của tôi.
“Vỡ rồi.”
Hắn quét mắt mảnh vụn dưới sàn, tay siết lấy chiếc cốc, bực bội đặt mạnh lên bàn trà. Phần đáy va vào mặt kính, vang lên một tiếng “choang” lạnh buốt.
“Thôi, không uống nữa.” Hắn đứng dậy, ném áo lên ghế sofa: “Anh đi tắm, em mau dọn dẹp đi. Cả cái nhà đẹp đẽ mà em loạn thành thế này à?”
Giọng điệu của Lục Kỳ — vừa thân mật, lại vừa xa cách — khiến người ta không phân rõ tôi là vợ hắn, hay chỉ là một người giúp việc không quan trọng trong căn nhà này.
“Lục Kỳ.”
Tôi gọi hắn lại.
“Tại sao không uống nước?”
Bước chân Lục Kỳ khựng lại: “Không muốn uống thì không uống, hỏi nhiều gì.”
Tôi chằm chằm vào sau gáy hắn: “Là vì đó là cốc của tôi — chê bẩn, đúng không?”
Cơ thể Lục Kỳ cứng đờ thấy rõ. Hắn đột ngột quay đầu, trong mắt thoáng lướt qua một tia hoảng hốt như bị vạch trần: “Em lại phát cái gì thế? Em là vợ , sao có thể… chê em bẩn.”
Tôi hắn, chậm rãi cởi từng lớp quần áo trên người — đến khi không còn mảnh vải che thân. “Chúng ta sinh một đứa con đi.”
Ánh mắt hắn bắt đầu dao , cuối cùng dời đi nơi khác, cố tránh né những vết sẹo kinh tởm trên thân thể tôi. Hắn cúi người nhặt áo khoác, choàng lên người tôi: “Cơ thể em không khỏe, chuyện con cái… để sau cũng .”
“Em là vợ .” Tôi cắt ngang lời hắn.
“Thế lại chẳng buồn em lấy một lần.” “Anh thà chịu đau đầu, cũng không muốn dùng chiếc cốc của em.” “Ngay cả một cái chạm tay đơn giản… cũng chán ghét đến thế.”
“Lục Kỳ, nếu đã như … thì năm đó, vì sao lại không chịu ly hôn?”
Tôi vừa , vừa rơi nước mắt.
Lục Kỳ — mối đầu mà tôi đã bằng cả trái tim. Từ đồng phục học sinh đến váy cưới, tôi đắm chìm trong những lời thề thốt của hắn. Thế … vì sao những lời thề ấy lại mong manh đến ?
Lục Kỳ lúc này như một con sư tử bị dồn đến phát điên, rầm một tiếng hất đổ ghế, nghiến răng ken két: “Chuyện dơ bẩn đó đã qua bao lâu rồi, em cứ phải nhắc lại gì? Em khiến ai cũng khó chịu mới thấy vui à?”
“Là bọn họ dơ bẩn, hay là… tôi?”
Câu hỏi đó như một cú búa giáng thẳng vào đầu hắn, khiến Lục Kỳ đứng chết trân tại chỗ.
Tôi hắn, từng chữ từng câu, chậm rãi mà nặng nề: “Tôi đã nghe hết — ở quán bar hôm nay.” “Lục Kỳ, chẳng lẽ đã quên… tôi bị cưỡng hiếp, chẳng phải đều là nhờ phúc của sao?”
3
Cô bé Lọ Lem cưới tổng tài nhà giàu, cốt truyện sến súa đến mức phim truyền hình cũng thấy nhạt… mà lại thật sự xảy ra với tôi.
Năm tôi mười ba tuổi, lần đầu gặp Lục Kỳ.
Trước kỳ thi giữa kỳ, tôi bị sốt cao, một mình đến phòng khám truyền nước biển.
Khi ấy, Lục Kỳ vô cùng nổi loạn, chính hiệu một thằng nhóc hư hỏng. Sau một trận đánh nhau, cả nhóm kéo nhau vào phòng khám băng bó vết thương.
“Này, thủ khoa của trường!”
Lục Kỳ gọi ba lần, tôi mới nhận ra hắn đang với mình.
Hắn nhướng mày, ngạo nghễ tôi: “Thi giỏi thế, đang đọc sách gì đấy? Cho mượn ôn gấp tí đi.”
Tôi theo phản xạ ôm chặt quyển sách trên đùi, trong đầu chần chừ không biết từ chối thế nào để không bị ăn đòn.
Tiếc là vẻ mặt ấp úng ngập ngừng của tôi, trong mắt Lục Kỳ lại chẳng khác gì khiêu khích. Giọng hắn lập tức chuyển sang ra lệnh: “Đưa đây, để tôi xem thử.”
“Đừng mà—”
Lời còn chưa dứt, cuốn sách trên đùi tôi đã bị giật mất.
Lục Kỳ khẽ hừ mũi khinh thường: “Sách gì mà quý giá dữ, hôm nay tôi cứ phải—”
Câu lập tức bị ngắt ngang.
Bìa sách bị rách để lộ phần bìa đầy màu sắc phía dưới, phông chữ hoa mỹ viết rõ rành rành:
《Vợ Yêu Bốc Lửa: Tổng Tài Phúc Hắc Nhẹ Tay Thôi!》
Bạn thấy sao?