Kỷ Niệm Đầy Nỗi [...] – Chương 1

Vào ngày kỷ niệm kết hôn, chồng tôi nhất định phải gọi hội em chí cốt đến chung vui.

Trong số đó có một “chị em ” mà tôi chưa từng gặp bao giờ.

Cô ta ngồi lên đùi chồng tôi, vừa gọi video vừa : “Mẹ ơi, con tới rồi nè con trai nuôi của mẹ đang ngồi cạnh con đây.”

Sau đó quay đầu lại, dí sát vào mặt ta: “Hì hì, Tạ Tử Mặc, mà dám đối xử tệ với em, em sẽ để hai nhà cùng dạy dỗ một trận!”

Chiếc ly thủy tinh trong tay tôi rơi xuống đất, vỡ tan.

Tất cả ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía tôi.

đó nhướng mày, cong môi hỏi:

“Chị dâu, em chỉ chút thôi, chị không để bụng chứ?”

1.

Trong khoang phòng chợt lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tôi theo bản năng quay sang Tạ Tử Mặc.

Anh ta , gõ nhẹ lên đầu Bùi Tĩnh, giọng thân mật:

“ Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của và vợ, em đừng quậy nữa.”

Người phụ nữ kia bộ nũng nịu, tự nhiên choàng tay qua cổ ta:

“ Biết rồi mà, nể mặt đón gió tẩy trần cho em hôm nay, cho giữ chút thể diện đó.”

Phục vụ bước vào thu dọn mảnh thủy tinh vỡ, đưa cho tôi một chiếc ly mới.

Trong lúc đó có người đỡ:

“ Chị dâu đừng để bụng nhé, Bùi Tĩnh trước giờ thẳng thắn cởi mở, không có ác ý gì đâu.”

Tôi im lặng, không lên tiếng.

Bùi Tĩnh liếc tôi một cái:

“ Chẳng lẽ thật sự nhỏ mọn đến à?”

Nói xong, ta buông tay khỏi cổ Tạ Tử Mặc, nhảy xuống khỏi người ta:

“ Thế thì tôi phải tránh xa chị một chút, kẻo chị về lại ầm ĩ lên, nhà cửa cũng không yên.”

Rồi ta lắc đầu thở dài, hướng về đám em kia :

“ Giờ thì mấy người hiểu vì sao tôi không thích chơi với con chưa?”

“ Đỏng đảnh lại nhạy cảm, mệt chết đi .”

Không ai bắt chuyện theo, bầu không khí lập tức trở nên kỳ quặc.

Có người do dự khuyên nhỏ:

“ Bùi Tĩnh, hôm nay là ngày kỷ niệm của hai người họ, cậu nên tiết chế một chút…”

Lúc này, Bùi Tĩnh mới như sực nhớ ra điều gì, che miệng thốt lên:

“ A, suýt nữa thì quên mất, tôi có mang quà đó nha~”

Cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung, đưa đến trước mặt Tạ Tử Mặc như đang dâng báu vật:

“ Ta-da!”

Mở hộp ra, bên trong là một đôi khuy măng-sét nam lấp lánh, ánh ngọc dịu dàng mà sang trọng.

Có người nể mặt xuýt xoa trầm trồ.

Tạ Tử Mặc nhẹ:

“ Em về nước từ xa, lẽ ra mới là người phải chuẩn bị quà cho em.”

Bùi Tĩnh liếc ta một cái, đưa tay đeo khuy lên cho ta.

Trong lúc ấy, chiếc khuy trên tay áo ta – cùng kiểu với đôi kia – sáng lên rực rỡ dưới ánh đèn.

“ Hứ, đây là mẫu em tốn công chọn kỹ đó,   mà không biết quý thì đừng trách em!”

Có người len lén sắc mặt tôi.

Các đầu ngón tay tôi siết chặt, móng tay in sâu vào lòng bàn tay thành vết hình lưỡi liềm.

Tôi đứng dậy.

Tạ Tử Mặc nhíu mày:

“ Em đi đâu đấy?”

Tôi cong môi lạnh:

“ Đi đặt phòng cho hai người chứ sao.”

“ Không thì em sợ hai người dính nhau luôn tại phòng này mất.”

Bùi Tĩnh đập bát đũa xuống bàn.

Ngay trong khoang phòng mắng tôi thẳng mặt, lời lẽ khó nghe:

“ Cô ta có vấn đề à?!”

“ Tôi đã là chỉ tụ họp vài em thôi, mang đàn bà đến gì chứ.”

“ Giờ thì bị ta hỏng hết bầu không khí!”

Tạ Tử Mặc vội đuổi theo tôi, giọng có phần vội vã:

“ Vợ ơi, Bùi Tĩnh không có ý gì xấu đâu.”

“ Chỉ là một đôi khuy măng-sét thôi mà, ấy từ trước đến nay vốn hay tùy tiện, em đừng chấp.”

“ Với lại… lời em vừa cũng hơi quá đáng rồi đấy…”

Tôi khẩy:

“ Vậy ra hôm nay rủ mấy người kia tới là để mừng tiểu thanh mai của về nước hả?”

Tạ Tử Mặc lảng tránh ánh mắt tôi, có chút bối rối:

“ Em đừng quá để tâm như .”

“ Mà bình thường ngày kỷ niệm chỉ có hai chúng ta, cũng hơi buồn…”

“ Anh rủ thêm người tới cho vui mà.”

Thấy sắc mặt tôi ngày càng khó coi, Tạ Tử Mặc kéo tay tôi, hiếm khi dịu giọng xuống:

“ Vợ à, đừng nghĩ nhiều.”

“ Anh với Bùi Tĩnh quen nhau bao năm rồi, nếu có gì thì đã thành từ lâu rồi.”

“ Cuối cùng người chọn vẫn là em còn gì.”

Tôi gần như bật vì tức:

“ Vậy thì thật ngại quá, là em cướp mất vị trí của thanh mai nhà rồi.”

“ Được thôi, em nhường lại.”

Mặt Tạ Tử Mặc đỏ bừng, giận dữ hất tay tôi ra, giọng trở nên gay gắt:

“ Em linh tinh gì ? Nhà nhà em gì chứ, rõ ràng không có ý đó!”

“ Hứa Linh San, em đúng là vô lý hết chỗ !”

Nói xong quay người bỏ đi, không buồn tôi thêm một lần.

Nhưng bước chân ta lại chậm dần, chờ tôi như mọi khi sẽ đuổi theo hòa.

Tôi quay đầu bước đi.

Thật là buồn nôn.

2.

Khi Tạ Tử Mặc về đến nhà, đã là ba giờ sáng.

Anh ta say khướt, quần áo xộc xệch, người toàn mùi rượu, lảo đảo đi về phía tôi định ôm lấy.

Tôi nhíu mày né tránh, lại bị ta túm lấy cổ tay.

Mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt tôi:

“ Vợ ơi, kỷ niệm vui vẻ nhé, xem mua quà cho em này.”

Nói rồi móc từ túi ra một chiếc hộp trang sức, mở ra trước mặt tôi.

Là bộ trang sức cao cấp mà tôi đã thích từ rất lâu.

Ánh mắt tôi dừng lại ở hai chỗ trống trong hộp.

Tạ Tử Mặc gãi đầu có chút ngượng ngùng:

“ Lúc nãy bị Bùi Tĩnh thấy mất, ấy cái vòng tay với nhẫn đẹp quá, nhất quyết đòi lấy.”

“ Anh nghĩ em cũng có nhiều vòng tay, nhẫn rồi, nên… đưa cho ấy luôn…”

Thấy tôi không nhận, ta cố nhét hộp vào tay tôi, giọng dỗ dành:

“ Vợ à, đừng giận mà, nếu em thích thì lại mua cho em cái khác không?”

Tôi lùi nửa bước, để mặc chiếc hộp rơi xuống đất, phát ra tiếng “cạch” vang vọng.

Tạ Tử Mặc khựng lại, cố kìm cơn giận, miễn cưỡng nhếch môi dỗ ngọt:

“ Vợ , hôm nay là sai, xin lỗi em.”

“ Hôm nay là kỷ niệm của chúng ta, đúng là không nên rủ nhiều người đến, mà em cái này đi?”

Nói rồi từ sau lưng lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ phủ đào.

Tôi chằm chằm vào chiếc bánh, ký ức bỗng ùa về.

Hôm chúng tôi chính thức bên nhau, tặng tôi một chiếc bánh kem đào.

Sau đó, chúng tôi hứa với nhau, mỗi dịp đặc biệt đều sẽ cùng nhau ăn bánh kem đào để kỷ niệm.

Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn từng chút từng chút hiện về, tôi khẽ thở dài, đưa tay nhận lấy chiếc bánh.

Thôi, tha cho ta một lần cuối cùng.

Thấy tôi mở hộp bánh, trên mặt Tạ Tử Mặc nở rộ nụ tươi rói.

Vừa đút tôi ăn, vừa dò hỏi:

“ Vợ à, Bùi Tĩnh mới về nước, nhà vẫn chưa xong…”

“ Cô ấy muốn đến nhà mình ở tạm vài hôm, không?”

“ Cô ấy hứa rồi, tuyệt đối sẽ không phiền em đâu!”

Chiếc bánh vừa vào miệng, vị ngọt ngấy khiến tôi lập tức muốn nôn.

Tôi lao vào nhà vệ sinh, không nhịn nổi mà nôn thốc nôn tháo.

Tạ Tử Mặc lo lắng chạy theo, vỗ lưng tôi:

“ Em sao ?”

Tôi gạt tay ta ra, bước nhanh đến bàn, hất đổ toàn bộ mọi thứ xuống đất.

Đôi mắt đỏ hoe ta:

“ Cô ta đến thì , tôi sẽ đi.”

Sắc mặt Tạ Tử Mặc lập tức thay đổi, giọng cũng lớn hẳn lên:

“ Em lại phát gì nữa thế? Anh đã ấy chỉ ở tạm!”

“ Em vì chuyện nhỏ nhặt như mà đòi bỏ nhà đi?”

Ánh sáng trong mắt tôi vụt tắt.

Tôi lắc đầu, nở một nụ lạnh buốt:

“ Ly hôn đi.”

Tạ Tử Mặc có lẽ hoàn toàn không ngờ tôi sẽ ra lời đó.

Anh ta tức giận đến đỏ mặt, đá mạnh vào chiếc bàn bị đổ dưới đất:

“ Hứa Linh San, em bị điên à?! Lại còn bày trò ra vẻ đúng lắm hả?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...