“Không.”
“Vậy sẽ luyện thêm, nhất định cũng sẽ quen như em.”
“Đi đâu đấy?”
Giang Thời An vừa nổ máy vừa hỏi tôi.
“Đến công ty.”
Có kịch hay để xem rồi, xuất phát thôi.
Tôi vừa đến công ty thì mọi người trong phòng họp cũng vừa tan.
Thấy tôi quay lại, ai nấy đều xì xào bàn tán.
Tôi lờ họ đi, ánh mắt dừng lại ở người đi cuối — Quan Mẫn.
Xem ra mấy hôm nay ta sống tốt thật, mặt mày tươi rói, không biết lát nữa còn không.
Quan Mẫn thấy tôi thì mặt vẫn thản nhiên, còn vội bước nhanh hơn định ôm lấy tôi.
Tôi xoay người né sang một bên, tránh ngay lập tức.
Một nam đồng nghiệp khó chịu hét lên:
“Thẩm Chi Âm, người ta là Tiểu Mẫn đã không so đo, còn chủ ôm em lành rồi, em còn ra vẻ cái gì chứ!”
Tôi lườm hắn một cái.
“Phúc phần đó nhường cho , có muốn không?”
Mặt ta đỏ bừng.
Tôi nhân cơ hội chen vào:
“Tiểu Mẫn à, mặt Vương đỏ như gấc rồi kìa, chắc là thích em đấy. Em cứ bảo coi chị như chị ruột, hôm nay chị người tốt, mai cho hai đứa nhé?”
Vương Cương lập tức sáng mắt, háo hức Quan Mẫn:
“Đúng đấy, Tiểu Mẫn, bọn mình quen nhau lâu rồi mà. Mỗi lần em có việc gì đều nhờ giúp, em xem, có phải ngay từ cái đầu tiên em đã thích rồi không?”
Ánh mắt của Quan Mẫn lúc này như sắp nhỏ axit vào tôi.
Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm, còn tiếp tục chọc:
“Anh Vương đúng đấy, Tiểu Mẫn da mặt mỏng, không dám thôi. Em xem, ngày nào cũng đi nhờ ấy đưa đón, suốt ngày nhờ vả ấy xách đồ, nửa đêm còn nhắn tin hỏi này hỏi nọ, không phải thích thì là gì?”
Quan Mẫn lúc này chắc chỉ muốn lôi tôi ra xé xác.
Nếu không phải vì Vương Cương có tiền, xe ngon, giúp ta lấy le với người khác, thì với bộ dạng mập ú, đầu bù tóc rối suốt ngày như , ai mà ưng cho nổi?
Nhưng giờ ta cũng không dám thể hiện thái độ quá đáng, đành phải miễn cưỡng gượng.
Vừa định giải thích, tôi đã nhanh miệng chặn họng.
Tôi lớn tiếng trêu ngay trong văn phòng:
“Mọi người xem hai người họ có xứng không?”
“Xứng chứ! Bao giờ mời tụi này ăn cưới đây?”
“Ghê thật, giấu kỹ quá nha!”
Mọi người bắt đầu hùa theo, không khí càng lúc càng náo nhiệt.
Sắc mặt Quan Mẫn bắt đầu cứng đờ.
Cô ta quay sang Vương Cương, giọng gấp gáp:
“Anh Vương, gì đi chứ?”
Vương Cương lúc này vẫn đang vui như tết, thấy sắc mặt Quan Mẫn là lạ thì cũng sa sầm mặt.
“Sao , Tiểu Mẫn, em không thích à?”
“Không… không phải…”
Chưa kịp hết câu đã bị cắt ngang.
“Em nhắn tin cho giữa đêm, Tiểu Mẫn, em dám là em không có ý với à?”
Vương Cương đến đây thì bỗng dừng lại, như vừa nhớ ra điều gì:
“Anh này, dạo gần đây em cứ thờ ơ với là vì cái thằng mặt búng ra sữa kia chở em đi đúng không?”
Nói rồi, Vương Cương nhổ một cái rõ to:
“Tiểu Mẫn, em đã nhận của bao nhiêu đồ, hoặc là , hoặc trả lại gấp đôi, em tự chọn đi.”
Quan Mẫn hoảng loạn, nước mắt rơm rớm.
Cô ta không thích Vương Cương, mấy món đồ ấy đều đem ra khoe với thiên hạ để sĩ diện rồi.
“Anh Vương, đừng như không? Em thật lòng coi như trai đấy…”
“Thôi đi Tiểu Mẫn, em có bao nhiêu ông ‘ trai’ rồi? Người cũ của Thẩm Chi Âm em cũng gọi là ‘ trai’, giờ còn muốn thành ‘người ’ nữa đúng không? Anh thật, nếu không phải vì em còn dễ , em tưởng loại đàn bà như em, thèm chắc?”
Vương Cương Quan Mẫn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Quan Mẫn giờ thì vừa xấu hổ vừa tức giận, run rẩy chỉ tay vào mặt Vương Cương.
“Vương Cương, lại cái mặt heo của đi! Đầu to mặt béo, người thì hôi hám, đến một ngón tay của Phó Hằng cũng không bằng, mà cũng đòi đòi với mơ cưới thiên nga hả? Mơ đi!”
Tôi thật không ngờ cảnh chó cắn chó này lại lôi cả Phó Hằng ra ánh sáng.
Tôi bấu mạnh vào đùi mình một cái, nước mắt lập tức dâng lên trong khóe mắt.
“Tiểu Mẫn à, chị vẫn luôn coi em là em ruột.
Trước kia thấy em với Vương thân thiết, chị còn tưởng hai người có cảm cơ.
Ai mà ngờ em lại vụng trộm với Phó Hằng sau lưng chị!
Nếu hai người thật lòng nhau thì em cứ , chị nhất định sẽ nhường đường.
Nhưng em lại cấu kết với Phó Hằng để ăn cắp bản thiết kế của chị, em bảo chị sống sao đây!”
Tôi vừa vừa bộ định mở cửa sổ nhảy xuống, đồng nghiệp bên cạnh vội giữ chặt lấy tôi, khuyên tôi bình tĩnh lại.
Lúc này Vương Cương mới lên tiếng:
“Tôi rồi mà, trình độ như Quan Mẫn sao có thể thiết kế ra bản vẽ xuất sắc .
Thì ra là cấu kết với trai của Thẩm Chi Âm mấy trò bẩn thỉu!”
“Anh bậy!” Quan Mẫn tức giận hét lên.
“Tôi bậy? Vậy để Thẩm Chi Âm đưa bằng chứng ra là biết thôi.”
“Đúng đấy, Chi Âm, sao em phát hiện ra ?”
Mọi người xung quanh xôn xao hỏi.
Tôi vừa khóc vừa mở điện thoại, tìm khung chat giữa tôi và Phó Hằng.
“Mọi người xem đi, Phó Hằng biết mật khẩu điện thoại của tôi.
Anh ta đã lén lấy bản thiết kế của tôi khi tôi không có mặt, rồi gửi cho Quan Mẫn.
Sau đó cả hai xóa hết lịch sử trò chuyện, đây là dữ liệu tôi nhờ người phục hồi lại mấy hôm trước.
Mốc thời gian rõ ràng còn sớm hơn lúc Quan Mẫn là ta nảy ra ý tưởng.”
Mọi người gật đầu liên tục, ánh mắt Quan Mẫn bắt đầu đầy cảnh giác.
Ai cũng lo — không biết lần sau người bị trộm có phải là mình không.
“Cô bậy! Là tự gửi cho Phó Hằng, chuyện đó không liên quan đến tôi!”
Vương Cương hừ lạnh:
“Dễ thôi. Ngày nào Phó Hằng cũng đến đón mà, lát nữa ta đến thì cùng nhau đi phục hồi dữ liệu lại là xong chứ gì?”
Quan Mẫn như sắp sụp đổ. Rõ ràng lúc nãy còn không như thế!
Cô ta bắt đầu lảm nhảm như phát điên:
“Không thể nào… hôm nay Phó Hằng sẽ không đến… đúng, ấy sẽ không đến…”
Rồi đột nhiên hét lên:
“Phó Hằng đi công tác rồi, nửa tháng mới về, Thẩm Chi Âm, đừng mơ đắc ý!”
Tôi Quan Mẫn như phát điên: “Thật không?”
Ngay giây sau, điện thoại của Quan Mẫn đổ chuông — là Phó Hằng gọi.
Quan Mẫn định tắt máy, một đồng nghiệp nhanh tay bấm nghe.
Giọng Phó Hằng vang lên trong loa:
“Tiểu Mẫn, tới dưới công ty rồi này.
Anh đặt nhà hàng em thích ăn nhất đấy, em tan chưa?”
Quan Mẫn còn định gì đó, tôi đã cúp máy.
Tôi cầm điện thoại của ta, bước ra khỏi văn phòng.
Sau lưng là một nhóm đồng nghiệp tò mò kéo theo xem kịch.
Khi xuống đến nơi, Giang Thời An đã bắt đầu cãi nhau với Phó Hằng.
Bạn thấy sao?