2
Tôi một mình kéo vali bước đi trên con phố vắng vẻ.
Tôi ở lại thành phố này là vì Phó Hằng, còn bản thân thì gần như không có bè gì ở đây.
Tôi tìm một cửa hàng tiện lợi 24 giờ rồi bước vào.
Có vài cặp đôi đang ngồi ăn khuya cùng nhau.
Tim tôi chùng xuống.
Ngày trước, tôi và Phó Hằng cũng từng như .
Tôi và Phó Hằng là học đại học, ấy tôi từ cái đầu tiên.
Buổi sáng thường mang bữa sáng đến ký túc xá cho tôi.
Sẽ cùng tôi đến thư viện học bài.
Sẽ dỗ dành tôi mỗi khi tôi buồn.
Sẽ nhớ từng ngày lễ để tặng quà cho tôi.
Vào ngày chúng tôi chính thức bên nhau,
Anh ấy đã tự tay cho tôi một chiếc bánh kem.
Rất xấu.
Nhưng tôi cảm vô cùng, hứa mỗi năm sẽ tự tay cho tôi một cái.
Mọi thứ đều rất tốt… cho đến khi Quan Mẫn xuất hiện.
Cô ấy là em hàng xóm của Phó Hằng, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, miệng thì lúc nào cũng “ Phó Hằng ơi, Phó Hằng à”.
Lần đầu gặp mặt, Quan Mẫn tươi rói tôi :
“Đây là chị dâu hả? Giữ gìn nhan sắc tốt ghê á, không ra là gần ba mươi luôn đó, em toàn rửa mặt bằng nước lã không hà.”
Chắc là thấy mặt tôi không vui, Phó Hằng liền ho nhẹ một tiếng.
Nhưng Quan Mẫn vẫn hồn nhiên:
“Trước đây em không nhận ra Phó Hằng trai lại chu đáo đó, khác hẳn lúc ở với em.”
Vừa vừa đánh một cái vào người Phó Hằng.
Phó Hằng xoa đầu ta, mắng:
“Này nhóc con, khi nào không tốt với em hả? Nói bậy.”
Vừa vừa lấy ngón tay chọc chọc vào trán Quan Mẫn.
Quan Mẫn lè lưỡi:
“Tại hồi nhỏ cứ hay xoa đầu em, nên em mới không cao nổi, đều tại hết đó.”
“Cái gì cũng đổ tại , sao không là em ế đến giờ cũng do luôn đi!”
Phó Hằng hôn nhẹ lên má tôi.
Tôi cứng người, chỉ miễn cưỡng nở một nụ gượng gạo.
Quan Mẫn thấy hành đó thì tỏ ra ngạc nhiên:
“Anh Phó Hằng, lem hết son của chị dâu rồi kìa. Mấy con trai không hiểu gì hết, nếp nhăn khó lắm mới che mà.”
Nói xong, ta còn “chu đáo” lấy đồ trang điểm ra định dặm lại cho tôi.
Tôi lạnh nhạt từ chối và giải thích là tôi không trang điểm.
Phó Hằng tiếp lời:
“Vợ vốn đẹp sẵn rồi.”
Quan Mẫn che miệng khúc khích:
“Chị dâu à, em không phải gì đâu, bình thường chị chuyện với Phó Hằng thì thôi đi, chứ tụi mình đều là phụ nữ, cần gì phải khách sáo chứ?”
Nói xong thì tự tiện lấy đồ trang điểm ra ngồi dặm lại mặt mình.
Trong lòng tôi âm thầm nghĩ Quan Mẫn đúng là không biết cách ăn , liền nhéo Phó Hằng một cái.
Phó Hằng lại ho khẽ một tiếng:
“Tiểu Mẫn, chẳng phải dì muốn chị dâu con giúp đỡ con nhiều hơn trong công việc sao?”
Quan Mẫn chẳng mấy quan tâm đến lời của Phó Hằng:
“Anh Phó Hằng, tưởng chị dâu giống chắc, ngày nào cũng bắt nạt em. Ngày mai em chính thức việc dưới trướng chị dâu rồi, dù không thì vì nể mặt , chị ấy cũng sẽ chăm sóc em nhiều mà, đúng không chị dâu?”
Tôi chỉ trừ, không biết gì cho phải, trong lòng thì âm thầm trách Phó Hằng vì chuyện quan trọng như mà không hề trước với tôi một lời.
Phó Hằng vỗ nhẹ vai tôi như muốn trấn an.
Anh ấy giải thích rằng Quan Mẫn học hành rất giỏi, lại hiểu chuyện, là em của ấy nên mong tôi giúp đỡ ấy.
3
Tôi đang ngồi thẫn thờ chằm chằm vào mặt bàn.
Có ai đó gõ nhẹ lên bàn:
“Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi chưa?”
Tôi lắc đầu.
Tiếng ghế kéo sột soạt vang lên bên tai.
Tôi cúi đầu điện thoại, không để ý đến người đối diện.
Một lúc sau, tôi cảm thấy có ánh mắt cứ chằm chằm vào mình.
Tôi vừa định ngẩng đầu lên tìm nguồn ánh mắt đó.
Thì một giọng đầy ngạc nhiên vang lên:
“Thẩm Chi Âm, thật sự là cậu à! Mình còn tưởng mình nhầm nữa cơ!”
Tôi ngẩng đầu lên, thì ra là Giang Thời An — người từng đứng nhất ngành của Phó Hằng, luôn vượt mặt ấy trong mọi kỳ thi. Hai người bọn họ chẳng biết vì chuyện gì mà trở mặt thành thù.
Thực ra tôi và Giang Thời An là người cùng quê, trước khi quen Phó Hằng, tôi và ấy cũng khá thân thiết.
Giang Thời An thấy vali bên cạnh tôi, định mở miệng hỏi han thì bất chợt để ý đến vết thương trên trán tôi.
“Cậu bị gì ở trán ? Sao bất cẩn quá ? Có bôi thuốc chưa? Gần đây có tiệm thuốc, để mình đi mua cho cậu ít thuốc.”
“Tôi không sao…”
Tôi còn chưa hết câu thì ấy đã chạy vụt đi rồi.
Tôi bất giác thấy cay cay sống mũi — học lâu ngày không gặp còn quan tâm tôi như , còn Phó Hằng, người tôi bao lâu nay, mở miệng ra chỉ toàn trách móc.
Chẳng mấy chốc Giang Thời An đã quay lại, tay xách một túi thuốc đầy.
“Mình cũng không biết loại nào dùng tốt nhất, nên mua luôn tất cả loại về.”
Tôi túi thuốc với đủ loại nhãn hiệu, bật — ai lại đi mua thuốc như mua kẹo thế này chứ.
Giang Thời An gãi đầu ngượng:
“Bôi thuốc trước đi.”
Tôi vừa định lấy bông và thuốc thì ấy đã giật lấy khỏi tay tôi.
Tôi khó hiểu ngẩng lên ấy:
“Không phải cậu mua cho tôi sao?”
“Ừ thì, đúng là cho cậu mà… mà… ừm, cậu khó tự bôi mà, để mình giúp cho.”
Giang Thời An càng mặt càng đỏ bừng, lắp bắp cứ như sợ tôi từ chối , cúi đầu không dám tôi.
“Cảm ơn cậu, Giang Thời An.”
Đã lâu lắm rồi không có ai đối xử tốt với tôi như .
Anh ấy cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của tôi.
Thuốc vừa chạm vào da liền rát buốt, tôi nhíu mày theo phản xạ.
“Không sao chứ? Để mình nhẹ tay hơn chút.”
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Giang Thời An, mắt tôi bất giác đỏ hoe.
Đã bao lâu rồi… không ai đối xử với tôi tử tế như thế.
Năm đó, bất chấp mọi sự phản đối, tôi vẫn kiên quyết ở lại thành phố có Phó Hằng.
Nghĩ tới đây, nước mắt tôi rơi không kiểm soát.
“Không sao chứ?” Giang Thời An cuống cuồng đưa khăn giấy cho tôi.
“Không sao, tôi chỉ chợt nghĩ tới vài chuyện không vui thôi. À mà, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đi công tác ngang qua cờ thấy có người trông rất giống cậu nên vào thử xem có đúng không.”
“Giờ này vẫn còn ở đây à… Tôi nhớ là sau khi quen Phó Hằng, cậu ở lại thành phố này mà? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi khẽ chua chát.
“Chuyện qua cả rồi. À, cho tôi xin số liên lạc đi, để tôi chuyển khoản lại tiền thuốc.”
“Được thôi.”
Tôi quét mã QR của Giang Thời An, bất ngờ phát hiện trước đây chúng tôi từng kết rồi.
Giang Thời An chỉ mà không gì.
Bạn thấy sao?