9
Chính là giáo đó, một lần nữa lại đứng ra bênh vực.
Gã đàn ông kia tái mặt, lập tức nổi điên: “Cô lấy quyền gì vu khống tôi?! Gọi chủ nhiệm lớp tới đây!”
Hắn chỉ tay vào mặt giáo, định lao lên sự. Tôi lập tức chắn trước mặt .
“Muốn gì? Đụng thử xem!”
Hắn gầm lên: “Hôm nay tao dạy cho mày một bài học…”
Chưa dứt câu, đã có một người bất ngờ túm lấy cổ tay hắn.
Tôi không thể tin vào mắt mình khi thấy người đàn ông phía sau — chính là Lục Hoài Yến.
Anh mặt lạnh như tiền, nắm lấy cổ tay tên đàn ông kia, đẩy mạnh một cái khiến hắn lùi ra sau.
“Đây là trường học, không phải chỗ để ông loạn.”
“Mày là ai? Mày lấy tư cách gì mà—”
Tên đàn ông định mở miệng chửi tiếp, khi nhận ra gương mặt của Lục Hoài Yến, hắn lập tức câm nín.
“Lục… Lục tổng? Sao ngài lại ở đây?”
Lục Hoài Yến không đáp, chỉ đứng chắn trước mặt tôi. Ý tứ đã quá rõ ràng.
Cô chủ nhiệm nhận tin vội vã chạy tới, ánh mắt đầy oán trách liếc qua tôi.
Nhưng lần này, tên đàn ông chuyện lại nhanh miệng hơn:
“Chuyện lần này là lỗi của chúng tôi. Tôi nhất định sẽ dạy dỗ con trai cho ra trò.”
Cô chủ nhiệm chưa kịp phản ứng thì hắn đã vội xua tay:
“Là lỗi bên tôi, con trai tôi không biết điều, xử sự kém, tôi sẽ về dạy lại nó. Không phiền nữa, tôi đi đây!”
Nói xong hắn quay người bỏ đi, còn kéo theo cả cậu con trai ngỗ nghịch.
Cô chủ nhiệm cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức đổi giọng, nở nụ gượng:
“Chắc là hiểu lầm thôi, nếu thì chuyện này…”
“Đã thì đến phòng hiệu trưởng giải thích rõ mọi chuyện đi. Tôi đã gọi điện báo trước rồi.”
Lục Hoài Yến cắt lời không chút khách khí.
Cô chủ nhiệm vốn kiêu căng bỗng đổ mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu đồng ý.
Xử lý xong, Lục Hoài Yến quay lại, ánh mắt dịu xuống khi tôi:
“Em không sao chứ? Vừa rồi có bị thương không?”
Tôi lắc đầu. Biết bao nhiêu câu hỏi dồn nén trong lòng, cuối cùng chỉ bật ra một câu:
“Cảm ơn .”
“Muốn cảm ơn thì mời ăn một bữa nhé?”
Tôi gọi cả em trai đi cùng.
Trước khi rời trường, em trai tôi còn quay lại vẫy tay chào giáo:
“Cô Văn, cảm ơn hôm nay ạ!”
Tôi cũng quay đầu ấy, thấy mỉm vẫy tay với chúng tôi.
“Không sao, đây là việc một giáo viên nên .”
Rồi ấy chuyển ánh sang Lục Hoài Yến.
“Anh cũng cố lên nhé!”
Tôi bị câu đó cho bối rối. Nhớ lại lúc nãy em trai gọi là “ Văn”, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy đoán táo bạo.
Tôi chưa từng gặp đầu của Lục Hoài Yến, chỉ nghe người khác tên ấy có chữ “Văn”.
Giờ là giờ ăn trưa, tôi chọn một nhà hàng vắng người.
Vừa ngồi xuống, em trai tôi đã tò mò cả hai rồi hỏi:
“Hai người là gì của nhau đấy? Người à?”
Tôi lập tức phủ nhận:
“Không phải.”
“Phải.”
Tôi quay đầu Lục Hoài Yến, vừa khẽ giật mình, cả hai đều im lặng.
“A… rốt cuộc là có phải hay không?”
Thấy em tôi còn định tiếp tục truy hỏi, tôi lập tức nhét ổ bánh mì trước mặt vào tay nó:
“Hồi trước thì có, chưa? Lo ăn đi, đừng lắm lời.”
10
Bữa ăn này đối với tôi nhạt như nước lã.
Còn em trai thì chuyện với Lục Hoài Yến vô cùng vui vẻ, từ trường lớp, học hành đến cả phim Marvel.
Tôi có cảm giác thêm vài phút nữa thôi là nó sẽ ôm lấy đùi người ta mà gọi “ trai”.
Ăn xong, tôi vội giục nó quay về trường.
Trước khi đi, em trai liếc tôi một cái. Lục Hoài Yến đưa điện thoại ra trước mặt nó:
“Thêm số liên lạc nhé, sau này có gì thì cứ gọi cho .”
“Thật ạ?”
Em tôi do dự, ánh mắt len lén sang tôi.
Tôi không gì. Thấy , Lục Hoài Yến dịu giọng:
“Nếu có chuyện gì xảy ra, chị em sẽ rất lo. Có chuyện gì cứ với .”
Nghe , em trai tôi mới gật đầu đồng ý, lưu số rồi quay người rời đi.
Lúc này chỉ còn tôi và Lục Hoài Yến ở lại.
Tôi bước đến quầy lễ tân để thanh toán, đã ngăn tôi lại.
“Anh vẫn luôn muốn chuyện với em.”
Tôi thở dài, chỉ gật đầu im lặng.
Gần đó có một công viên nhỏ, trước đây tôi và Lục Hoài Yến thường đến đó dạo chơi.
Công việc của khá bận, mỗi khi rảnh rỗi, luôn ở bên tôi.
Chúng tôi từng chơi trò dẫm bóng dưới ánh đèn đường, trò trẻ con ngớ ngẩn ấy… lại khiến người ta nhớ mãi.
Ba năm bên nhau, giữa chúng tôi chắc chắn không chỉ là mối quan hệ thể xác.
Đã từng có lúc tôi lặng lẽ tự hỏi: chẳng lẽ đây là ?
“Yến Hy, hối hận rồi. Anh không muốn chia tay nữa.”
Công viên đông người đi dạo. Gần chỗ chúng tôi là một cặp ông bà già đang dìu nhau bước đi.
Tóc họ đã bạc trắng, tay vẫn nắm tay, trên mặt là nụ bình yên đến dịu dàng.
Tôi họ, như bị cuốn theo, trong tai vang lên giọng của Lục Hoài Yến:
“Trước khi chia tay với em, chưa từng nghĩ sẽ bước vào hôn nhân vì .
“Trong mắt , hôn nhân chỉ là một mối liên kết lợi ích — hợp thì ở, hết thì rời.
“Nhưng sau khi mất em, mới nhận ra… không thể sống thiếu em.”
Tôi thu lại ánh mắt, hai tay siết chặt đến mức móng tay in vào da thịt — chỉ có đau mới khiến tôi giữ tỉnh táo.
“Lục Hoài Yến, biết không? Trước đó, người nhà đã tìm đến tôi.”
Người đến gặp là mẹ . Bà muốn tôi rút lui.
Tôi từng trải qua rất nhiều huống thế này rồi — giả vờ dửng dưng, khóc lóc, năn nỉ — để theo cầu của khách hàng, lấy nhiều tiền nhất có thể.
Nhưng lần này, khi đối diện với ánh mắt chất vấn của bà ấy, tôi lại không nên lời.
“Bên cạnh con trai tôi, có thể cho nó gì?
“Nó cần một người vợ môn đăng hộ đối, có thể giúp đỡ sự nghiệp. Cô không?
“Nếu , tôi sẽ chấp nhận con dâu. Nhưng rõ ràng là không , nên tốt nhất hãy rời đi.”
Sau đó bà ấy còn nhắc đến mối đầu của Lục Hoài Yến:
“Tiểu Văn là thanh mai trúc mã của nó, sắp về nước rồi. Khi con bé về, tôi sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt, nhanh chóng nối lại quan hệ.
“Cô Tiểu Hứa à, đây là lúc nên buông tay.”
Bà đúng. Đúng là lúc tôi nên rời đi.
Tôi cố tỏ ra thoải mái, cảm ơn Lục Hoài Yến vì ba năm qua đã chăm sóc tôi.
Bà ấy có chút bất ngờ, môi mấp máy như muốn gì đó, cuối cùng lại không ra lời, chỉ đưa tôi một tấm séc rồi rời đi.
Tấm séc đó, cuối cùng tôi không đổi .
Vì nước mắt tôi đã nhòe mất chữ ký trên đó.
Tôi mất nửa tháng để điều chỉnh tâm trạng, đợi đến khi Lục Hoài Yến đi công tác về.
Chúng tôi vẫn hẹn gặp như mọi lần, cùng ngồi xem bộ phim thích trên sofa.
Kết thúc phim, tôi hỏi nhẹ nhàng:
“Gia đình có đang hối thúc kết hôn không?”
Tôi biết chúng tôi không thể có một cái kết.
Nên tôi chọn buông tay.
“Lục Hoài Yến, em thấy bác đúng. Em không thể giúp gì cho cả.”
Tôi lùi một bước, định rời đi, bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi.
11
“Nhưng em là người khiến cảm thấy yên tâm nhất.
“Chỉ cần có em bên cạnh, mỗi sáng thức dậy đều thấy mình tràn đầy sức sống.
“Thời gian chúng ta chia xa là khoảng thời gian tệ nhất trong đời — bất an, lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên.
“Yến Hy, em đối với còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
“Vì … chúng ta quay lại nhé.”
Tôi không kìm nữa, nước mắt cứ thế trào ra.
Tim đập liên hồi, mắt mờ đi vì giàn giụa nước.
Lục Hoài Yến cúi đầu, định hôn lên giọt nước mắt nơi khoé mắt tôi — tôi né tránh.
“Xin lỗi… em cần thời gian để suy nghĩ.”
Tôi bỏ chạy.
Tôi không dám tin… một cơ hội tuyệt vời đến thế lại đặt ngay trước mặt, mà tôi lại chọn cách bỏ chạy.
Có lẽ vì tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thật sự đi đến cuối cùng với một ai đó.
Ngay từ đầu tôi đã biết, giữa tôi và Lục Hoài Yến sớm muộn gì cũng phải chia tay. Chỉ không ngờ đến cái ngày đó… tôi lại đau lòng đến thế.
Tôi tự nhốt mình trong nhà suốt ba ngày.
Trong khoảng thời gian đó, Lục Hoài Yến nhắn rất nhiều tin, tôi đều không trả lời.
Từ trường học có tin báo: giáo chủ nhiệm cũ đã bị thay thế, người đảm nhiệm mới là Văn.
Hôm tôi đến trường mang đồ ăn cho em trai, cờ gặp ấy ngay cổng trường.
Cô mỉm chào tôi, ánh mắt hiền hậu, nhẹ nhàng hỏi về hình giữa tôi và Lục Hoài Yến.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì nhẹ nhàng thở dài:
“Tôi ấy à… thực ra cũng là bị gia đình hối thúc kết hôn mãi nên mới về nước. Người đầu tiên mà bố mẹ tôi sắp xếp để tôi gặp mặt chính là Lục Hoài Yến.”
Tôi kinh ngạc, bất giác chỉ vào chính mình:
“Tôi?”
Cô gật đầu, mỉm kể tiếp:
“Nhưng ấy từ chối. Anh ấy lấy điện thoại ra, giơ bức ảnh chụp chung của hai người lên trước mặt mọi người và thẳng—
‘Người tôi thích là ấy, tôi muốn ở bên ấy.’”
Cô Văn bắt chước giọng điệu của rồi bật :
“Hôm ấy chị không thấy đâu, mặt ba ấy tái mét, suýt nữa thì nổi trận lôi đình. Nhưng ấy lại quỳ ngay trước mặt cả nhà, rằng người ấy muốn bên cạnh chỉ có chị thôi.”
“Trước giờ ấy chưa từng trái lời bố mẹ, nên hôm đó tất cả mọi người đều sững sờ.”
Trước khi đi, Văn vỗ nhẹ vai tôi:
“Nếu hai người đã thật lòng nhau, thì tại sao không cho nhau một cơ hội? Tương lai ra sao ai biết , ít nhất… hãy dũng cảm mà ở hiện tại.”
Câu ấy như một gáo nước lạnh khiến tôi bừng tỉnh.
Tương lai thế nào ai biết . Nhưng ngay lúc này, trái tim tôi biết rất rõ —
Tôi vẫn còn Lục Hoài Yến.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho , với địa chỉ tôi đang đứng.
“Nếu bây giờ đến đây, thì mất bao lâu?”
“Chắc khoảng hai mươi phút. Có chuyện gì à?”
Tôi dòng xe tấp nập ngoài phố, hít một hơi thật sâu:
“Em cho hai mươi phút. Nếu đến kịp… chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi nghe thấy tiếng hít vào thật sâu, rồi ngay sau đó là câu quả quyết:
“Cuộc họp dời sang mai… không, dời đến ngày kia, mai còn có việc khác.”
Tiếp theo là đủ thứ âm thanh lộn xộn và khó hiểu ở đầu dây bên kia, cuối cùng chỉ còn giọng vang lên rõ ràng:
“Yến Hy, chờ ! Anh sẽ đến.”
Tôi đứng bên lề đường, dòng người qua lại, trong lòng âm thầm đếm từng phút trôi qua.
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút…
Chỉ còn chưa đầy năm phút cuối cùng.
Và rồi — tôi thấy một bóng người đang lao về phía tôi giữa phố đông.
Anh mặc vest chỉnh tề, tay ôm một bó hoa lớn, tóc tai bị gió thổi rối tung, mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng chẳng để tâm đến hình tượng, cũng không quan tâm người khác gì — chỉ một mạch chạy đến chỗ tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi bật .
Người tôi chờ… ấy đã đến rồi.
Hết
Bạn thấy sao?