5
“Sao biết tôi ở đây?”
“Vì không tìm em, nên phải dùng vài cách khác.”
Anh vừa , vừa liếc cánh cửa nhà tôi.
“Không mời vào ngồi một lát à?”
Đến nước này thì tôi biết là không giấu nữa, đành cắn răng mở cửa.
Lục Hoài Yến ung dung bước vào, chậm rãi quan sát khắp nơi trong căn hộ.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bàn trà và quầy bếp.
“Chỗ nào cũng toàn góc nhọn. Em chưa từng nghĩ nếu ngã thì sao à?”
“Tôi đâu có ngốc đến mức tự té. Hơn nữa nhà tôi cũng đâu có…”
Tôi đang thì bỗng khựng lại, như sực nhớ điều gì.
“Lục tổng, đừng là vẫn tưởng tôi thật sự có thai nhé?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Lục Hoài Yến ngồi xuống ghế sofa, điềm nhiên tôi.
“Mỗi lần nhắc đến chuyện đó là em lại căng thẳng. Làm sao không nghi ngờ ?”
Tới nước này thì tôi cũng không giả bộ nữa. Đành kể toàn bộ sự thật.
Khi tôi rằng lần đầu gặp ở quán cà phê chỉ là vì nhận nhiệm vụ từ khách hàng, Lục Hoài Yến trông như bị sét đánh.
“Vậy lúc đó hai người không phải là người thật?”
“Dĩ nhiên là không! Lục tổng, đừng có khẩu vị kỳ lạ nha?”
Không ra luôn đó, người chính trực đàng hoàng như mà lại có xu hướng… như Tào Tháo?
Hiểu ra tôi đang ám chỉ điều gì, mặt Lục Hoài Yến lập tức sầm lại, lườm tôi một cái sắc lẹm.
“Vậy mấy năm nay, em cũng không thật lòng đúng không?”
“Sao lại không chứ?”
Tiền thật của đưa tôi cầm từng tờ một, không phải thật còn là gì?
Tôi không người, tôi tiền. Mà tiền của rất có sức hút.
“Không , tôi không tin. Phòng khi có bất trắc, ngày mai em theo tôi đến bệnh viện.”
Lục Hoài Yến xưa nay là . Hôm sau thật sự đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ.
Kết quả là: tôi hoàn toàn không mang thai, cơ thể khỏe mạnh, ăn uống ngon lành.
Tôi tranh thủ một lần khám sức khỏe miễn phí, cầm tờ kết quả, bất lực nhún vai:
“Thấy chưa, tôi thật sự không mang thai.”
Nhưng sau lần này, tôi bắt đầu thấy rõ — người có tiền hình như rất quan trọng chuyện “huyết mạch thất lạc” của mình thì phải?
Hay là… sợ bị dính vào scandal?
Nghĩ đến đây, tôi rùng mình.
Nếu thật sự có thai, liệu Lục Hoài Yến có ép tôi lên bàn mổ thai không?
Ý nghĩ đó bám chặt trong đầu tôi.
Đến mức khi , tôi không kìm mà rùng mình.
“Lục tổng, yên tâm.”
Tôi sợ chơi trò gì mờ ám, vội vã bày tỏ sự trung thành:
“Thật ra mấy năm nay tôi luôn uống thuốc đều đặn, tuyệt đối không thể nào có thai…”
“Em vừa gì?!”
Tay đang cầm kết quả siết chặt, ánh mắt sắc như dao chằm chằm vào tôi.
“Nghĩa là… em chưa từng có ý định sinh con cho tôi?”
“Tất nhiên là không rồi…”
Gương mặt Lục Hoài Yến càng lúc càng tối sầm lại. Bản năng mách bảo tôi: nếu còn thêm gì đó quá đáng, chắc chắn tiêu đời.
Tôi vội nuốt lại nửa câu còn lại, ép mình rơm rớm nước mắt.
“Lục tổng, em biết… em và vốn là người của hai thế giới khác nhau. Em chưa bao giờ dám mơ sẽ có con với .”
Quả nhiên, ánh mắt của Lục Hoài Yến chợt dịu đi, trong lòng dường như cũng mềm lại một chút.
“Yến Hy, chưa từng nghĩ như . Dạo gần đây, vẫn luôn suy nghĩ… thật ra …”
Lời còn chưa dứt, điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Tôi liếc qua màn hình, loáng thoáng thấy chữ “Văn”.
Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như tên của mối đầu ta cũng bắt đầu bằng chữ này.
6
Quả nhiên, sau khi nghe xong cuộc gọi, Lục Hoài Yến vội vã có việc phải đi ngay.
Tôi gật đầu, bảo cứ đi đi.
Dù sao… có lẽ sau này cũng chẳng gặp lại nữa.
“Yến Hy, mấy hôm nữa chúng ta chuyện đàng hoàng nhé, có vài điều muốn với em. Hôm nay để đưa em về.”
“Cảm ơn Lục tổng, thật ra em đang chờ ngoài cổng rồi.”
Còn những lời cần kia… tôi không hứng thú nghe đâu. Miễn sao đừng đòi lại tiền là rồi.
Cô thân của tôi đã sớm lái xe chờ ở ven đường ngay khi nghe tin tôi đang ở bệnh viện.
Lên xe rồi, ấy không vội lái đi mà quay đầu về phía Lục Hoài Yến.
“Đây là người bao nuôi em trước kia à? Đẹp trai thật đó, em không lòng sao?”
Tôi theo bóng lưng đang xa dần kia, rồi lặng lẽ thu ánh mắt lại, cài dây an toàn.
“Động lòng để gì? Dù sao cũng là người thuộc hai thế giới khác nhau.”
Ngay từ đầu, tôi đã tự nhủ rằng — nhất định phải giữ chặt trái tim mình.
Sau đó, Lục Hoài Yến từng nhắn tin hẹn tôi ra gặp vào cuối tuần, tôi từ chối.
[Xin lỗi Lục tổng, cuối tuần này tôi có việc bận rồi.]
Tôi không dối. Cuối tuần tôi thật sự có việc.
Em trai tôi — đứa đang học cấp ba — bất ngờ gọi điện bảo xảy ra chuyện ở trường, nhờ tôi đến gặp giáo viên.
Tôi hơi bất ngờ khi nhận tin nhắn đó.
Thực ra, khi kể với Lục Hoài Yến về hoàn cảnh của mình, không phải tôi dối tất cả.
Ít nhất, phần về gia đình là sự thật.
Ba tôi nghiện rượu nhiều năm, chẳng bao lâu thì mất. Mẹ tôi thì bệnh tật triền miên, cũng sớm bỏ lại hai chị em tôi.
Tôi và em trai nương tựa vào nhau mà sống.
Thằng bé học giỏi, nhờ có Lục Hoài Yến giúp đỡ nên chuyển từ quê lên học tại một trường cấp ba danh tiếng ở đây.
Chúng tôi chỉ có nhau, nên nó luôn là đứa biết điều, rất nghe lời, chưa bao giờ khiến tôi phải lo lắng.
Tôi không rõ lần này có chuyện gì, thế nên sáng sớm Chủ nhật, tôi đã đến trường.
Từ lời của giáo viên, tôi mới biết em tôi đánh nhau, khiến đối phương bị trầy mặt và hiện đang nghỉ học ở nhà.
Chủ nhiệm lớp mặt lạnh như tiền với tôi rằng vụ này rất nghiêm trọng, bắt tôi phải dạy dỗ nó cho tử tế.
“Vâng, thưa . Nhưng có thể cho tôi gặp em tôi trước không?”
“Gặp để gì?”
“Tôi chỉ muốn hỏi rõ lại huống một chút.”
Trường quản lý nghiêm, học sinh không mang theo điện thoại.
Từ sau cuộc gọi hôm đó, tôi không thể liên lạc với nó nữa.
Tôi thật sự chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra, không hề có ý bao che. Nhưng vừa nghe tôi , mặt giáo viên chủ nhiệm lập tức sầm lại.
“Ý là sao? Tôi chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Chính nó ra tay đánh người, tất cả học sinh đều thấy.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ dạy lại nó cẩn thận. Nhưng ít nhất tôi cũng cần nghe nó . Tôi là chị nó, tôi có quyền gặp nó.”
“Ý là không tin tôi, nghĩ tôi đang dối?”
Giáo viên chủ nhiệm đột ngột đứng bật dậy, giọng cũng cao vút lên, đầy sức ép.
Đúng lúc đó, một giáo khác nãy giờ vẫn im lặng trong góc đứng dậy:
“Cô Trương, đừng như . Em ấy chỉ muốn gặp em trai thôi mà. Dù gì cũng lâu không gặp, nghe rõ hình cũng là điều nên .”
Nghe , chủ nhiệm đành bực bội phẩy tay, cho phép tôi đến lớp tìm em trai.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, cánh cửa còn chưa đóng hẳn, tôi đã nghe bên trong vọng ra tiếng :
“Đừng có rối nữa. Cô mới về nước, không biết phụ huynh bây giờ khó đối phó thế nào đâu. Không dữ một chút là họ leo lên đầu ngồi đấy!”
Bạn thấy sao?