Vào ngày Thái tử gia tái ngộ mối đầu vừa về nước, tôi chợt nhớ đến chiếc thẻ vẫn chưa kịp nạp đầy tiền, nước mắt tuôn hai hàng.
Thái tử gia hoảng hốt ngay tức khắc, rút chiếc khăn lụa Hermès ra giúp tôi lau nước mắt:
“Đừng khóc nữa, em đã bên suốt ngần ấy thời gian, tiền sẽ bảo người chuyển hết vào thẻ cho em.”
Tôi thản nhiên cầm luôn chiếc khăn Hermès của :
“Vậy cái này cho em giữ kỷ niệm nhé? Dù sao thì… đây cũng là lần cuối cùng lau nước mắt cho em.”
Thái tử gia gật đầu đầy :
“Em còn muốn giữ gì kỷ niệm nữa, cứ lấy hết đi.”
Tôi cố nhịn , ánh mắt lướt qua khuyên tai Chanel, áo khoác da Dior và cả mớ nhẫn Chrome Hearts trên tay .
Hehe, nếu đã thế thì… tôi không khách sáo nữa đâu.
Tôi là chim hoàng yến Thái tử gia – Lục Hoài Yến bao nuôi.
Nhưng từ hôm nay thì không còn nữa, vì mối đầu của ấy đã trở về.
Nghe tin ấy, tôi lao vào lòng Lục Hoài Yến, tay xoa lên cơ bụng rắn chắc của mà nước mắt nước mũi dàn dụa.
“Vậy sau này sẽ không tìm em nữa đúng không?”
Lục Hoài Yến không gì, chỉ tôi bằng ánh mắt bất lực.
“Em đang nghĩ là…”
“Không, em đừng nữa!”
Tôi vội vàng bịt miệng lại, nước mắt lại rơi hai hàng khi nhớ đến cái thẻ còn chưa kịp đầy tiền.
“Em biết mà, sự hiện diện của em chẳng đáng giá gì… ở bên em đã mãn nguyện rồi.”
Chiêu lùi một bước này của tôi hiệu quả bất ngờ.
Lục Hoài Yến lập tức hoảng, rút chiếc khăn lụa Hermès ra lau nước mắt cho tôi:
“Đừng khóc nữa, em đã bên suốt ngần ấy thời gian, tiền sẽ bảo người chuyển đầy đủ vào thẻ cho em.”
Tôi không gì, tiện tay cầm luôn chiếc khăn:
“Cái này cho em giữ kỷ niệm nhé? Dù sao đây cũng là lần cuối cùng lau nước mắt cho em.”
Điều quan trọng là, trên thị trường đồ đã qua tay, chiếc khăn này trị giá 3.500 tệ.
Tôi bằng ánh mắt đầy mong chờ, gần như không suy nghĩ gì đã gật đầu:
“Em còn muốn giữ gì kỷ niệm nữa, cứ lấy hết đi.”
Nghe câu đó, tôi phải cố hết sức mới kìm nụ .
Ánh mắt lướt qua khuyên tai Chanel, áo khoác da Dior, và cả đống nhẫn Chrome Hearts trên tay .
Cuối cùng, tôi quanh căn biệt thự này.
“Nói mới nhớ, căn nhà này chứa nhiều kỷ niệm của hai chúng ta.”
“Anh tặng em đấy.”
“Chiếc Porsche 991 kia, tụi mình cũng từng…”
“Anh cũng tặng em luôn.”
Tôi vùi đầu vào ngực , không dám ngẩng lên.
Vì nếu thấy mặt tôi bây giờ, chắc chắn sẽ phát hiện tôi đang đến không thở nổi.
Tôi cảm nhận lồng ngực phập phồng, sau đó là một tiếng thở dài khẽ khàng.
“Nếu em thực sự không thể rời xa thì—”
“Không sao đâu!”
Tôi lập tức cắt lời , cố gắng ra vẻ cao thượng:
“Em biết em không thể giữ bên mình… thôi, chúng ta dừng lại ở đây nhé.”
Nhận từng ấy tiền rồi, không chia tay thì đúng là thất lễ.
Tôi đã ở bên Lục Hoài Yến suốt ba năm.
Cuối cùng, ngoài xe, nhà và cả đống đồ hiệu, còn chuyển khoản thêm cho tôi mười triệu tệ.
Trong đời tôi chưa từng cầm nhiều tiền đến . Đêm đó, một mình nằm trong căn biệt thự, tôi hét lên vì sung sướng.
Nhưng chi phí bảo trì biệt thự và siêu xe rất đắt, đồ hiệu thì tôi lại tiếc không dám dùng.
Vậy là tôi đem bán tất cả, sau đó mua một căn hộ cao tầng ở trung tâm thành phố, định bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu của mình.
Ngày chuyển vào nhà mới, tôi nhận một tin nhắn.
【Cô và Lục Hoài Yến chia tay rồi nhỉ? Có định quay lại nhận đơn không? Cô đi rồi doanh thu tụt thê thảm luôn đấy.】
Người nhắn là thân của tôi, ba năm trước tụi tôi đã cùng bắt đầu một dự án mới.
Đóng vai , người thân bên cạnh đám con nhà giàu, giúp họ giải quyết phiền phức.
Đôi khi là người mới, để họ thoát khỏi mấy người cũ dai như đỉa.
Thỉnh thoảng tôi vào vai chim hoàng yến, giả vờ mang thai rồi tìm đến tận cửa đòi tiền.
Sau khi bị ném tiền, bị sỉ nhục và đe dọa thai, tôi và “cậu ấm” sẽ chia nhau số tiền theo tỷ lệ năm năm.
Nói chung, nhờ dự án này mà tôi đã kiếm khoản tiền đầu tiên trong đời.
Chính vào thời điểm đó, tôi gặp Lục Hoài Yến.
2
Hôm đó, tôi đang ngồi trong quán cà phê chờ khách.
Người đến là một người phụ nữ rất xinh đẹp – ta là người cũ mãi không dứt của khách hàng tôi.
Tôi xuất hiện với tư cách “ hiện tại để xử lý đống rắc rối còn sót lại.
Sau một hồi dùng mọi chiêu trò mềm cứng đủ cả, ta hất cà phê vào tôi rồi còn tát một cái mới chịu buông tay.
Vừa khi ta đi khỏi, tôi lập tức rút điện thoại ra selfie lại vết thương – vì những vết này có thể tính thêm tiền.
Đúng lúc đó, có một người đàn ông bước đến, đưa tôi một tờ khăn giấy.
Tôi ngẩng lên , không khỏi ngạc nhiên – người đàn ông trước mặt tôi chính là Thái tử gia Lục Hoài Yến.
Ngoại hình nổi bật, gia thế hiển hách, đúng kiểu người đứng trên đỉnh tháp kim tự tháp.
Tôi không hiểu vì sao ta lại đột nhiên tỏ ý tốt với mình, chỉ biết lễ phép nhận lấy khăn giấy rồi im lặng quan sát thái tiếp theo.
Lục Hoài Yến gọi phục vụ mang túi đá đến, đưa cho tôi rồi hỏi:
“Tại sao em cứ phải ở bên người đó?”
“Hả?” – Tôi ngơ ngác.
Lục Hoài Yến gọi đúng tên khách hàng của tôi. Có vẻ bọn họ cùng một giới, chắc cũng quen biết nhau.
Khi điều tra lý lịch khách, tôi đã biết ta chơi bời thế nào, thay người còn nhanh hơn thay áo.
Nhưng tôi thì chẳng có cảm gì, chỉ đơn giản là theo hợp đồng thôi.
Hợp đồng còn hiệu lực, tôi vẫn là “ hiện tại của khách.
Thế nên tôi mỉm :
“Vì tôi cần tiền, còn ấy thì nhiều tiền.”
“Em thiếu tiền lắm à?”
Tôi lập tức gật đầu, bắt đầu kể câu chuyện bi thương của đời mình:
“Ba tôi nghiện rượu, mẹ thì bệnh tật triền miên, còn có em trai đang đi học nữa.”
Tôi đoán mấy lời này Thái tử gia chắc nghe cũng nhiều rồi, tôi cũng chỉ cho có thôi.
Không ngờ Lục Hoài Yến lại lấy ra một chiếc thẻ đen, đẩy tới trước mặt tôi:
“Em có thể đến bên tôi. Dù là bệnh hay học hành, em cũng không phải lo.”
Tôi sững người, mắt dán chặt vào chiếc thẻ đen.
Lục Hoài Yến lại bổ sung:
“Tôi không có khác, rất sạch sẽ.”
Thế là… chúng tôi ở bên nhau.
Anh đúng thật không có khác, sau này tôi mới biết có một mối đầu – người mà xem như vầng trăng trắng trong tim.
Tôi đoán có lẽ do tôi và ấy trông khá giống nhau nên mới chọn tôi.
Dù , không thể phủ nhận một điều – Lục Hoài Yến đúng là giàu đến mức khiến người ta choáng váng.
Ba năm bên , tôi sống rất sung sướng.
Cuối cùng còn cầm một khoản tiền lớn.
Tôi vốn định về hưu, sống đời thong thả. Nhưng thân lại khuyên tôi đừng “chết chìm trong sự lười biếng”.
Dưới sự dụ dỗ hết lần này đến lần khác của ấy, tôi quyết định quay lại nghề cũ.
Đơn đầu tiên là giả của một cậu ấm – con riêng của một đại gia.
Nghe nhà ta sắp xếp hôn sự cho ta, nên ta muốn tranh thủ vơ vét một mẻ lớn trước khi bị ràng buộc.
Để áp lực lên gia đình, ta hẹn tôi cầm tờ kết quả mang thai đến đúng ngày nhà tổ chức tiệc, ra vẻ “ép cưới”.
Hôm tiệc diễn ra, tôi đến đúng giờ.
Một tay khoác lấy ta, tay còn lại đỡ lưng tỏ vẻ mệt mỏi vì mang thai.
Chỉ một giây sau, tôi quỳ sụp xuống trước mặt phu nhân gia chủ, lớn tiếng khóc lóc:
“Cháu xin dì hãy cho bọn cháu một cơ hội! Bọn cháu thật lòng nhau mà!”
Phu nhân trợn tròn mắt, suýt thì ngất.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh tức giận kéo tôi dậy, mạnh đến mức tôi suýt ngã.
Ông ta tức đến đỏ mặt, cổ nổi gân, tay chỉ vào tôi và cậu ấm liên tục hít sâu để kiềm chế:
“Hai đứa đúng là mất hết liêm sỉ! Đến con cũng có rồi sao? Biết không, chúng ta sắp liên hôn với nhà họ Vương đấy! Đứa trẻ này nhất định không thể giữ lại!”
Kế hoạch mới chỉ đi nửa chặng, tôi đã thầm trong lòng.
Tôi vừa định tăng thêm chút “lửa”, thì bỗng một giọng vang lên:
“Chủ tịch Lý, tôi đến trễ, thật xin lỗi.”
Giọng này quen thuộc đến mức khiến tôi theo phản xạ quay đầu lại.
Và đúng lúc đó… ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của Lục Hoài Yến.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?