Kỹ Năng Nhìn Thấu [...] – Chương 4

12

Lúc thay đồ, tôi cố không lau khô người bằng khăn tắm.

Mà mặc luôn quần áo thường vào người ướt sũng.

, khi tôi xuất hiện trước mặt Tạ Trác trong trạng “ướt át”, ấy hoảng hốt định cởi áo khoác của mình đắp cho tôi.

Tôi bật , lắc đầu.

“Tạ Trác, tôi bị ướt rồi, tôi có thể tới nhà cậu sấy đồ không?”

Anh gật đầu đồng ý.

Chỉ là lúc gọi tài xế riêng tới, tôi lại bắt đầu lo ngại cho bộ ghế da trong xe.

Thế nên, tôi dứt khoát… nhẹ nhàng ngồi hẳn lên đùi .

“Xin lỗi nhé, tôi sợ ướt ghế xe nên chỉ còn cách này thôi. Cậu không ngại chứ?”

Yết hầu của Tạ Trác khẽ chuyển , ánh mắt lúng túng chẳng biết nên đi đâu.

Anh ấy khàn giọng :

“Không… không ngại.”

Vậy thì, tôi cứ thế ngả người vào thêm chút nữa.

Nước trên người tôi thấm sang áo , ướt cả hai.

Lớp vải mỏng dính sát vào nhau.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng đường nét cơ bắp dưới da .

Cả thân nhiệt nóng bỏng và… ngọn núi lửa đang âm ỉ chực trào kia.

Vì đang cố gắng kiềm chế, đuôi mắt Tạ Trác cũng nhuộm chút đỏ quyến rũ.

May mà đường về nhà khá gần.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước biệt thự nhà Tạ Trác.

Đó là một căn nhà hiện đại, thiết kế đơn giản rộng lớn.

Khác hoàn toàn với căn phòng nhỏ nhắn ấm áp mà tôi tưởng tượng – nơi có thể dễ dàng khiến hai người… bốc hơi vì nhiệt độ cơ thể.

Khi vào phòng tắm, tôi níu cửa, quay đầu với Tạ Trác – người đang quay lưng lại không dám tôi:

“Lát nữa tôi ra là không có đồ mặc đó nha, cậu có thể cho tôi mượn một bộ không?”

Khi tôi hé cửa, bên ngoài đã có sẵn một bộ đồ gấp gọn gàng: áo sơ mi và quần jeans.

Nhưng chỉ có cái áo là tôi mặc tạm .

Còn phải xắn tay áo lên mấy lần mới vừa.

Tôi sấy khô tóc rồi đi tìm Tạ Trác.

Không ngờ lại thấy ấy đang… cắt rau trong bếp.

Theo bản năng của một succubus, tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh Tạ Trác mặc mỗi tạp dề, nấu ăn cho tôi trong trạng “trần như nhộng”.

Thế là… chân tôi lại mềm ra thêm mấy phần.

Khi Tạ Trác quay lại, thấy tôi đang mặc chiếc sơ mi của như thể một chiếc váy ngủ…

Mặt lập tức đỏ như gấc.

13

“Cậu tắm xong rồi à? Tôi thấy cậu ở bữa tiệc không ăn gì, nên nấu chút đồ… cậu có muốn ăn không?”

Thật ra, sau khi tắm xong, người tôi vốn đã khô nhờ hơi nước nóng.

Nhưng nghe Tạ Trác , đầu óc tôi chẳng nghe vào chữ nào, chỉ chăm đôi môi đang mấp máy.

Tôi bước đến, túm lấy phần áo trước ngực , kéo xuống gần.

Và hôn một cái.

Sau khi “nếm” một ít dịch vị, cơn đói của ma trong tôi mới dịu đi đôi chút.

Tôi buông Tạ Trác ra, liếm môi rồi lấp lửng :

“Cậu có phiền nếu tôi… không ăn cơm trước không?”

Dù gì thì ma cũng không sống bằng đồ ăn người thường.

Tiếc là Tạ Trác không hiểu ẩn ý của tôi.

Anh ấy hơi thất vọng, cúi đầu xuống.

“Đương nhiên không sao cả. Máy sấy chắc đã xong rồi, để tôi đi lấy đồ cho cậu.”

Nói xong, vội vàng rời khỏi bếp.

Một lúc sau, Tạ Trác quay lại, ôm quần áo khô của tôi trong lòng.

“Cậu có muốn thay đồ luôn không?”

Tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Tạ Trác trên đống quần áo ấy, trong lòng hơi vui.

Nhưng lại kéo kéo chiếc sơ mi đang mặc, :

“Tôi thích cái này hơn, chưa muốn thay đâu.”

“Vậy… cũng .”

Tạ Trác hơi lúng túng đáp lại.

Anh đặt quần áo lên ghế sofa, rồi đứng yên đó, dường như không biết tiếp theo nên gì.

Lúc đó, tôi đột ngột lên tiếng:

“Tạ Trác, tôi đói rồi.”

“Tôi đi nấu—”

Tôi vòng tay ra sau, leo lên bờ vai rắn chắc của , nhân lúc quay người lại, tay tôi còn lướt qua cơ ngực săn chắc.

“Không ăn cơm. Tôi muốn ăn… cậu.”

14

Dứt lời, tôi đổ người về phía .

Đã bảo là trai gỗ không hiểu phong , thì đừng trách tôi phải “cưỡng ép đương”.

Nhưng mà, tôi đã đè lên rồi mà Tạ Trác vẫn cứ… đứng yên không nhúc nhích.

“Khụ…”

Tình huống hơi… ngượng.

Tôi ghé tai thì thầm:

“Giờ cậu nên ngã xuống chứ?”

Tôi nhẹ nhàng đẩy một cái nữa.

Lần này, mặt Tạ Trác nóng như lửa, ngoan ngoãn theo, ngã người xuống phía sau.

Tôi chỉ dùng một tay chống lên ngực mà cũng đủ khiến nằm yên bất , đôi mắt long lanh tôi chăm .

Sau khi nằm lên người , tôi cẩn thận “xé gói bánh kem ngon lành” ra, rồi đưa đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.

Thấy Tạ Trác đỏ mặt đến mức phải dùng gối ôm che đi, tôi bật vui vẻ.

“Ngon lắm đó, cảm ơn vì đã chiêu đãi nhé~”

Dù là cherry hay kem sữa, đều ngọt ngào và hấp dẫn.

Chiếc bánh kem cũng rất phối hợp, thế nên tôi “ăn” đến no căng bụng.

Đến khi gần lả đi, đầu óc mơ màng…

Tạ Trác bỗng ghé sát tai tôi, nhỏ giọng hỏi:

“Noãn Noãn, cậu… thích tớ không?”

À đúng rồi, còn chưa kịp tỏ nữa.

“Thích! Rất rất thích!”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Tạ Trác mím môi, không nhịn khẽ, rồi vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục hỏi:

“Vậy Noãn Noãn thích tớ ở điểm nào?”

Tôi bằng ánh mắt đầy chân thành, từ tận đáy lòng thốt ra:

“Tớ thích… cái thắt lưng của cậu.”

Nói xong, tôi đuối sức, ngất xỉu vì “quá no”.

Chỉ để lại Tạ Trác đang sững sờ xuống chiếc quần rộng thùng thình của mình, mặt mày ngơ ngác.

15

Tôi tỉnh lại trong ánh đèn ngủ mờ vàng dịu nhẹ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là phần thân trên không che đậy của Tạ Trác.

Vốn còn hơi lơ mơ, vừa thấy khung cảnh ấy, tôi tỉnh táo liền luôn, mắt mở to hết cỡ.

Tạ Trác bật khẽ.

Anh chống một tay nằm nghiêng cạnh tôi, cúi đầu tôi, mái tóc bị tôi vò đến rối tung, càng khiến giống một chó lông xù to bự.

“Cậu tỉnh rồi à.”

Ánh mắt vẫn chăm , nghiêm túc dừng lại trên người tôi.

Tôi không khỏi nghĩ—lúc tôi ngủ, chẳng lẽ cứ lặng lẽ tôi mãi như thế sao?

Nhưng khi mở miệng lần nữa, Tạ Trác lại bắt đầu… ngại ngùng.

“Cậu mệt lắm đúng không? Muốn ngủ tiếp hay ăn gì không?”

Tôi trở mình trên giường.

Cơ thể đã lau sạch, chiếc sơ mi lúc trước cũng thay bằng một chiếc áo cotton mềm mại hơn.

Khác với người thường—

Sau khi “ăn no”, ma như tôi không hề mệt mỏi, ngược lại còn thấy tinh thần phơi phới.

Thế nên tôi đáp:

“Không mệt đâu, tôi muốn ăn gì đó.”

Nghe , Tạ Trác đứng dậy, cầm lấy chiếc áo bên cạnh.

“Tôi nấu sẵn rồi, còn đang giữ ấm. Để tôi lấy bàn nhỏ mang lên cho cậu ăn.”

Nhưng vừa trượt tới cuối giường, đã bị tôi ôm ngang eo kéo lại.

Tôi cắn nhẹ vai , khúc khích:

“Đừng mặc áo vội… tôi vẫn muốn ăn… cậu cơ.”

Tạ Trác mặt đỏ bừng quay lại, lại nhẹ nhàng đẩy tôi ra.

“Cậu cả ngày chưa ăn gì rồi, ít nhất cũng phải ăn cái gì trước đã.”

Cái vẻ mặt quan tâm chân thành ấy của thật sự khiến tôi muốn ăn gấp đôi.

Vậy nên tôi ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, cậu đi lấy đi.”

Trên chiếc bàn nhỏ Tạ Trác bưng lên thậm chí còn có cả món tráng miệng do tự tay .

khăng khăng rằng tôi đang yếu, cần … đút ăn.

Chỉ là— cái kiểu miệng cong cong mãi không kìm ấy…

Tôi nghi ngờ đây là cái cớ để “nuôi vợ” cho thỏa lòng riêng.

16

Khi đang ăn đến phần pudding tráng miệng, tôi chợt ý đến vết cắn hơi sưng đỏ trên xương quai xanh của Tạ Trác.

Thật ra trên người ấy giờ đầy những dấu cắn—nông có, sâu có.

Trông chẳng khác gì những cánh hoa in lên phiến đá cẩm thạch trắng mịn.

Duy chỉ có chỗ xương quai xanh là hơi nặng tay… đến rớm máu.

Lúc đó quả thật hơi đói quá, tôi không kiểm soát nổi.

Tôi chỉ vào vết thương, áy náy hỏi:

“Xin lỗi nha, cắn cậu đau quá rồi. Nhà cậu có thuốc bôi không, để tôi thoa cho?”

Tạ Trác cúi đầu thoáng qua.

Nhưng chỉ mím môi :

“Không sao, không cần bôi đâu.”

Tôi bắt đầu thấy áy náy thật sự.

“Nhưng rõ là cắn sâu mà… không để lại sẹo chứ?”

Tạ Trác ngập ngừng tôi:

“Nếu để lại… cậu sẽ không thích tôi nữa sao?”

Tôi lắc đầu, bật chế độ ngôn :

“Tôi chỉ thấy xót thôi. Dù cậu thế nào tôi cũng thích.”

Khóe môi cong lên cao hơn nữa.

“Tôi lại mong là có sẹo đấy.”

Anh đưa tay, chạm nhẹ vào má tôi.

“Ơ… hả?”

Tạ Trác bỗng nheo mắt, ghé sát lại, dùng đầu ngón tay lau vết pudding còn dính nơi khóe môi tôi.

“Nghe ma các cậu rất thích thay đổi ‘nguồn thức ăn’. Noãn Noãn, cậu cũng sao?”

Tôi ngẩn người.

“Cậu biết rồi à?”

Tạ Trác khẽ .

“Người tôi thích là ai, tôi nhất định sẽ tìm hiểu cho rõ.”

“Từ khi cậu còn chưa lại gần, tôi đã để ý đến cái sừng của cậu rồi.”

Tôi hoảng hốt đưa tay sờ lên đầu mình.

May quá, chưa hiện nguyên hình.

“Vậy… tôi là loại thức ăn cậu nếm thử một lần rồi sẽ vứt bỏ sao?”

Anh cúi xuống, ánh mắt như bóng tối ngọt ngào trùm lấy tôi trong một vòng tay mơ hồ và nóng bỏng.

Gương mặt điển trai của khi nhuốm màu dục vọng, lại có phần nguy hiểm như ác ma.

Tôi thoáng bối rối—rốt cuộc ai mới là ma thật ?

“Không.”

Tôi dứt khoát lắc đầu.

Ít nhất cũng phải ăn mười mấy lần tôi mới chịu buông tay mà.

Nhưng hình như… Tạ Trác đã đọc suy nghĩ đó.

Anh khẽ, lùi lại, thong thả buộc tóc lên bằng sợi dây cột tóc tôi tặng.

Hành rất nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng dịu dàng.

Nhưng lời ra lại tràn đầy tính chiếm hữu, như lời nguyền mềm mại rót vào tai tôi:

“Tôi sẽ không để cậu thấy chán đâu.”

“Sẽ có một ngày… cả những loại thể dịch tầm thường cũng không cậu thỏa mãn nổi nữa. Cậu sẽ tôi đến mức muốn nuốt cả máu thịt, xương tủy của tôi.”

“Và đến lúc đó—tôi cũng cam tâm nguyện, dâng hết mọi thứ của mình cho cậu.”

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...