9
Đến ngày tiệc hồ bơi, tôi xui xẻo bị kẹt xe nên đến trễ.
Nhưng vừa bước vào, giữa một rừng “da trắng thịt thơm” chói lóa, tôi vẫn ngay lập tức thấy Tạ Trác.
Anh ngồi yên lặng một mình ở một chiếc ghế dài trong góc.
Trên vai khoác một chiếc khăn tắm to, che kín gần hết phần thân trên.
Tóc thì hiếm hoi chải gọn gàng, buộc thành búi nhỏ phía sau đầu.
“Tạ Trác.”
Tôi bước đến trước mặt , cố gắng không để bản thân loạn.
Nhưng ánh mắt vẫn không kìm mà trượt xuống dưới.
Thôi thì… nơi đó vốn dĩ đã rất đáng ý rồi.
Không trách tôi.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Thấy tôi, đôi mắt bình lặng của Tạ Trác bỗng sáng lên.
Phải diễn tả sao nhỉ?
Giống như chó to đùng thấy chủ nhân của mình .
“Ừm, cậu đợi lâu chưa?”
Tạ Trác hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt tôi.
“Nhà tôi gần đây nên tôi đến sớm.”
Nói xong, còn siết chặt khăn tắm trên người hơn nữa.
Cứ như một tiểu thư e thẹn nhà lành .
Tôi bật .
“Sao lại quấn khăn tắm thế kia? Bộ cậu lạnh à?”
Vừa , tôi vừa nghiêng người định kéo khăn tắm xuống.
Nhưng lại “vô ” giẫm trúng chỗ sàn ướt, trượt chân một cái.
Và rồi “vừa hay” ngã thẳng vào lòng Tạ Trác, cưỡi hẳn lên người ấy.
Tôi rất thích tư thế này.
Dù hơi cấn chút… không sao cả.
“Cậu ổn không? Có đau ở đâu không?”
Tạ Trác tôi, hồi hộp đến nín thở.
Tôi lắc đầu, như không để ý đến khoảng cách quá mức mờ ám giữa hai đứa, tay chống lên đùi ấy – vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ – rồi cúi đầu sát lại.
“Sao hôm nay đổi kiểu tóc rồi? Cái kẹp tôi tặng cậu đâu?”
“Kẹp đó tôi cất kỹ rồi, sợ hỏng nên không mang theo. Buộc tóc lại là vì cậu … cậu tôi để lộ mắt trông đáng hơn…”
Đoạn sau ấy nhỏ đến mức gần như không nghe .
Nhưng đôi tai thì vẫn đỏ hồng lên như bị hun lửa.
“Với lại… hôm nay tôi cũng mặc kiểu quần bơi mà cậu thích…”
Tôi bật , xoa đầu ấy.
“Ngoan ghê. Vậy tôi thưởng cho cậu một món quà nhỏ.”
Tôi tháo dây buộc tóc của mình ra.
Mái tóc dài xoăn gợn sóng lập tức xõa xuống.
“Nè, cái này tặng cậu. Sau này có thể dùng để buộc tóc.”
Tôi bảo Tạ Trác đưa tay ra, đeo sợi dây lên cổ tay ấy.
Ánh mắt cứ dán chặt vào nó mãi không rời.
Xem ra… thích lắm đây.
“Đến dự tiệc mà không thèm chào tôi tiếng nào, cậu trốn với mọt sách nhà cậu trong góc gì thế?”
10
Tôi quay đầu lại thì thấy Kỷ Việt Chi đang ở dưới hồ bơi, mặt mày tối sầm tôi.
Anh ta chống tay lên thành bể, từ từ bước lên bờ, từng giọt nước chảy dọc theo cơ thể cân đối, mượt mà như tượng tạc.
Nếu không biết, người ta còn tưởng ta đang quay phim điện ảnh.
Anh ta đi vài bước, rồi cầm quả bóng chuyền nước vừa chơi ném về phía Tạ Trác.
“Đây là tiệc hồ bơi, sao không xuống nước? Đừng là cậu chỉ biết học, không biết bơi đấy nhé?”
Tạ Trác không trả lời, mà quay sang tôi trước, như muốn hỏi ý.
Tôi mỉm :
“Đi đi, thắng cho tôi xem nào.”
Lúc này Tạ Trác mới mỉm , để tôi tháo khăn tắm xuống.
Anh ấy nhảy xuống nước với dáng vẻ chẳng khác gì vận viên chuyên nghiệp, cùng Kỷ Việt Chi chia nhau hai bên lưới.
Và đúng như tôi dự đoán—
Chó ngoan rất giỏi bắt bóng.
Dù những người cùng đội với Tạ Trác có hơi e dè ánh mắt của Kỷ Việt Chi mà không dám phối hợp hết sức…
Nhưng cuối cùng, Tạ Trác vẫn dẫn dắt cả đội chiến thắng với cách biệt ba điểm.
Khi thắng cuộc, ấy xoay người trong nước, vượt qua đám đông, mỉm tôi.
Sau khi tận mắt chứng kiến kỹ năng thể thao đỉnh cao cùng thân hình hoàn hảo khiến tim đập rộn ràng của ấy—
Tất cả ánh của các xung quanh đều dồn lên người Tạ Trác.
Tôi còn nghe có hét nhỏ:
“Anh đó là ai ? Đẹp trai quá trời luôn á!”
Cảm giác bảo bối mình giữ kỹ bị người ta phát hiện, thật sự… vừa buồn vừa tức.
Nhất là trong khi tôi còn chưa “nếm thử” bảo bối ấy chút nào.
Tôi cần chó quay lại bên mình ngay lập tức.
Vì , tôi lại “yếu đuối” ngã một cú nữa.
Lần này… là rơi thẳng xuống hồ bơi.
Ngay khi cơ thể tôi vừa chạm đến mặt nước, một đôi tay mạnh mẽ đã kịp thời ôm chặt lấy eo và chân tôi.
Các ngón tay của Tạ Trác siết chặt vào da tôi, khiến tôi rùng mình một cách phản xạ.
Anh ấy vừa ngượng vừa lúng túng, vội vàng dời tay sang chỗ… ít nhạy cảm hơn.
Còn tôi thì dùng chiếc khăn đang cầm lau mái tóc ướt sũng của .
Lau một lúc, tôi cố dùng khăn tạo thành một khoảng tam giác nhỏ, kín đáo.
Giờ chỉ có tôi – người đang ở phía mở – mới có thể thấy gương mặt của Tạ Trác.
Tôi cau mày :
“Tạ Trác, tôi hối hận rồi… Lẽ ra không nên bảo cậu để lộ đôi mắt đó.”
Không biết mình sai điều gì, sắc mặt ấy hơi tái lại, như thể không dám nghe tiếp.
Nhưng tôi lại mỉm , ghé sát mặt vào má .
“Vì tôi không muốn người khác cũng thấy cậu… cũng thích cậu.”
“Cậu là của tôi, chỉ để lộ bản thân cho tôi thôi.”
Nói xong, tôi hôn lên trong lúc còn chưa kịp phản ứng.
Tạ Trác có vị rất nhạt – trong trẻo và dịu ngọt – đúng gu của tôi.
Vừa nếm chút “chất lỏng”, thể chất ma trong tôi lập tức bị kích hoạt.
Tôi càng không kiềm chế nữa.
11
Cả người tôi bắt đầu nóng ran.
Trong mắt Tạ Trác, tôi thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình phản chiếu lại.
“Cậu bị cảm à? Để tôi đưa cậu ra ngoài nhé.”
Anh ấy vừa thuần khiết, vừa hoảng loạn bế tôi rời khỏi hồ bơi.
Tôi , vẽ vòng tròn bằng ngón tay lên ngực .
“Tôi không bị cảm… À thôi, cứ coi như tôi bị đi. Cậu hôn tôi một cái, biết đâu sẽ đỡ. Cũng có thể… tệ hơn.”
Ngay lúc Tạ Trác đang do dự có nên hôn tôi hay không—
Kỷ Việt Chi đột ngột xông đến, kéo tôi ra khỏi vòng tay của ấy.
“Nói thích tôi mà mới theo đuổi hai tháng đã bỏ?”
“Thôi rồi, tôi không khó nữa, mình ở bên nhau đi.”
Tôi ngẩn người tên trai đẹp sát này.
Lời tỏ bất ngờ của ta khiến tôi suýt đơ người.
Nhưng tôi nghi là… đầu ta mới là thứ bị đơ.
Tôi quay sang Tạ Trác:
“Lúc nãy cậu chơi bóng có ném trúng đầu ta không ?”
Tạ Trác Kỷ Việt Chi, ánh mắt có chút lạnh lùng, vẫn lắc đầu trả lời tôi.
Kỷ Việt Chi ngẩng cao đầu, khoanh tay, nhếch môi lạnh.
“Được thôi, Cố Noãn. Tôi thừa nhận là mấy trò nhỏ nhặt của khiến tôi thấy ghen.”
“Tôi cho bậc thang để leo xuống rồi đấy, cúi đầu nhận sai một chút đi.”
“Đừng dùng cái tên mọt sách này để chọc tức tôi nữa. Tôi tuyên bố luôn – là mới của tôi. Tối nay qua đêm với tôi, sao hả?”
Nói xong, ta còn liếc Tạ Trác bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường.
“Mục đích của ấy đã đạt rồi, cậu có thể biến.”
“Đừng là cậu tưởng thật nhé? Cậu chỉ là công cụ để ấy khiến tôi ghen thôi.”
Tạ Trác im lặng.
Nhưng ấy không hề nhúc nhích, vẫn đứng yên ở đó.
Tôi từ tốn gỡ từng ngón tay của Kỷ Việt Chi đang bám chặt lấy cổ tay tôi.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ta, tôi mỉm :
“Nhưng tôi thật sự thích Tạ Trác. Việc theo đuổi cậu ấy chẳng liên quan gì đến chuyện ghen cả.”
“Kỷ Việt Chi, từ lúc tôi quay sang theo đuổi Tạ Trác, là tôi đã buông bỏ rồi. Người đa nghi là .”
Khi tôi bước lại gần Tạ Trác, chân hơi mềm nhũn, vẫn cố kiễng lên để hôn ấy.
Trong khoảnh khắc hít thở, tôi thì thầm:
“Tôi không bỏ cậu lại đâu, nên đừng khóc nhé.”
Tạ Trác ôm chặt lấy tôi, vẫn không dám dùng quá nhiều sức, chỉ lặng lẽ vuốt ve da tôi một cách dịu dàng.
Giọng gào giận điên của Kỷ Việt Chi… dường như mỗi lúc một xa hơn.
Xem ra… hôn nhau cũng không giúp hạ sốt .
Bạn thấy sao?