4
Giáo sư bước vào lớp.
Kỷ Việt Chi cuối cùng cũng đành quay đầu lại, thu lại ánh mắt u ám vẫn luôn dán chặt vào tôi.
Trong khi học, Tạ Trác cực kỳ nghiêm túc, không giống Kỷ Việt Chi – hết chơi game lại tán .
Người ta đàn ông khi nghiêm túc là hấp dẫn nhất.
Tôi cũng thấy .
Cho đến khi tôi đang chống cằm bằng một tay, mải ngắm đường viền cằm sắc nét của con mồi mới…
Thì bị giáo sư gọi đứng dậy trả lời câu hỏi.
Trời đất, học đại học rồi mà còn phải trả bài sao?
Tôi uể oải đứng lên, vừa định trả lời “Em không biết.”
Thì bên cạnh đã nghe thấy Tạ Trác nhỏ giọng đáp án.
Đỉnh quá trời!
Tôi liền lặp lại câu trả lời đó.
Giáo sư khẽ gật đầu.
“Ngồi xuống đi, ý nghe giảng, không phải lúc nào bên cạnh cũng có người giúp đâu.”
Tôi vui vẻ ngồi xuống, mới nhận ra mặt Tạ Trác đang đỏ bừng.
Tôi là người bị gọi lên mà còn không xấu hổ.
Thế mà ấy – người cứu bồ – lại xấu hổ đến thế.
Cũng một phần vì tôi mặt dày, đúng là Tạ Trác dễ ngượng thật.
Hehe, đáng ghê.
Bị thầy nhắc rồi, tôi cũng đành ngoan ngoãn cầm bút ghi chép.
Nhưng phát hiện ra một chuyện…
Tạ Trác quá to cao, lúc cùng nhau ghi bài, vai của tôi đang khẽ cọ vào vai ấy.
Tôi có thể cảm nhận rõ cơ bắp tay ấy vừa rắn chắc vừa đầy sức mạnh.
Chắc chắn có thể bế tôi lâu lắm.
Thế là tôi lại mất tập trung lần nữa.
Nín nhịn vài giây, tôi bạo gan vươn tay bóp thử bắp tay của Tạ Trác.
Thấy không có phản ứng gì, tôi lại xoa xoa.
Aaaa cảm giác thật sự quá tuyệt!
Còn chưa sờ cho đã, Tạ Trác đã cắn môi quay sang khẽ hỏi:
“Bạn Cố, có chuyện gì không ?”
Hiếm khi gọi tên họ tôi đầy đủ luôn nha.
Tôi lập tức nghiêm mặt, như thật:
“Hồi nãy thầy đến phần lưu ý gì đó, tôi nghe không rõ, có thể xem ghi chép của không?”
Tạ Trác mấp máy môi, chẳng hề nghi ngờ lời tôi, đẩy vở qua cho tôi xem.
Sau đó còn nhỏ giọng:
“Sau này… thôi, nếu cần giúp gì thì cứ gọi tên tôi là , không cần phải… sờ tôi.”
Câu cuối cùng, ấy nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Tôi vừa “ừ ừ” tỏ vẻ đồng ý, vừa giả vờ chăm chép bài.
Một người đơn thuần như thế, sao có thể đấu lại tôi cơ chứ?
5
Tan học, tôi đang thu dọn sách vở thì điện thoại lại reo.
Thiếu gia: 【Không đến mức đó chứ, mắt thẩm mỹ của tệ à? Nhìn trúng một tên mọt sách sao?】
【Cậu ta khô khan chán ngắt như , có thể khiến thỏa mãn sao?】
【Theo đuổi tôi mãi không , giờ định hạ tiêu chuẩn hả?】
【Thôi , dạo này cũng chăm chỉ hầu hạ, tôi cho chút phúc lợi.】
【Quay về đi, tôi không chấp nữa.】
Ngay sau đó, tôi thấy ta gửi một tấm ảnh qua.
Là một tấm selfie trước gương.
Vẫn là kiểu tạo hình “từ bi” thường thấy.
Ánh đèn vàng mờ mờ tạo cảm giác mập mờ, phía sau là chiếc giường lộn xộn, kiểu tóc như vừa “xong việc”, gương mặt đẹp không góc chết, đường cơ bắp gọn gàng hoàn hảo…
Tất nhiên, tất cả những điều đó… sẽ hấp dẫn tôi nếu không gắn với con số 12cm.
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Tôi quay đầu lại, phát hiện Tạ Trác cũng đang liếc điện thoại của tôi.
Trong đôi mắt không mấy rõ ràng của ấy thoáng ánh u tối, giọng đầy khó khăn vang lên:
“Cậu… thích kiểu như sao?”
Tôi thản nhiên lưu lại bức ảnh rồi đặt điện thoại xuống.
“Không biết ai gửi cho tôi, rảnh quá nên xem thôi. À đúng rồi, cậu có ảnh kiểu này không?”
Mu bàn tay đang ôm cặp của Tạ Trác căng lên, các đầu ngón tay ửng hồng.
“Cậu… cần ảnh đó gì?”
Tôi mở to mắt, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Vì tôi rất thích tập gym. Mỗi lần thấy thân hình đẹp như là tôi có lực tập luyện. Nên là… cậu có không?”
Tạ Trác do dự một lúc rồi lấy điện thoại ra.
“Tôi đúng là có chụp lại để theo dõi vóc dáng… Chụp không đẹp lắm, cậu cứ xem thử.”
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy đưa điện thoại cho tôi…
Tôi suýt rớt con ngươi ra ngoài.
6
Bờ vai rộng eo thon kiểu tam giác ngược đỉnh cao chẳng khác nào Fushiguro Toji!
Thể chất vừa cha vừa mẹ hội tụ trong một body siêu thực.
Một cỗ máy cơ bắp chính hiệu!
Chỉ tiếc là cạp quần kéo hơi cao quá.
Nhưng chính vì lại khiến nơi đó căng chặt, thôi cũng thấy sắp tràn ra ngoài.
Chết tiệt, bao giờ tôi mới nâng cấp lên xuyên đồ đây?
“Cậu… trông thất vọng sao?”
Tạ Trác khẽ khàng .
Tôi lau nước mắt cảm nơi khóe miệng, ngẩng lên chạm vào ánh mắt buồn bã của ấy.
“Vừa là biết cậu mới chơi, tư thế chụp với cách phối đồ đều sai hết.”
Tôi đưa tay vỗ nhẹ vai ấy, rồi tiện thể… trượt qua vùng ngực cơ bắp săn chắc.
“Nhưng mấy cái này tôi rất có kinh nghiệm. Lần sau cậu đi tập thì gọi tôi đi cùng, tôi sẽ hướng dẫn tận cho cậu.”
Tôi bàn tay mình như không thể tin nổi.
Trời ơi cái cảm giác thần kỳ đó!
Tạ Trác gật đầu đồng ý.
Khi ấy đứng dậy xách cặp, tôi không kiềm mà níu lấy quai đeo balo.
“Cậu đi đâu ?”
Tôi thật sự không muốn rời xa con mồi ngọt nước thế này.
Tạ Trác mím môi ngoan ngoãn đáp:
“Tôi đến thư viện tự học.”
Tôi tươi như hoa, nhanh chóng cất sách mới tinh và cái iPad đầy vẽ bậy.
“Trùng hợp ghê! Tôi cũng định đến thư viện nè Tôi thích học nhất luôn á, đi chung nhé!”
Đầu tai Tạ Trác lại đỏ lên, cúi đầu lặng lẽ đi sau tôi xuống bậc thang.
Tôi vừa bước vừa nghĩ cách mới để… tranh thủ sờ mó.
Nhưng chưa kịp gì thì bị chặn lại giữa hành lang.
Kỷ Việt Chi đứng chắn trước mặt.
Anh ta cúi người, ghé sát tôi, hạ giọng:
“Xem xong rồi, hài lòng chưa?”
“Chiều nay tôi hẹn Lâm Vi ở quán bar, cũng có thể theo cùng.”
Nói xong, ta còn , búng tay tách một cái bên tai tôi.
Tôi lại cau mày.
“Đi cùng để gì? Lẽ nào còn cần tôi đứng sau đẩy giùm hả?”
Ánh mắt ve vãn của Kỷ Việt Chi lập tức… tan nát.
Anh ta nghiến răng, đưa tay nhéo má tôi.
“Dẫn đi chơi còn chưa đủ à?”
“Trước kia không phải rất thích đi theo tôi, còn vui vẻ xách túi giùm mấy khác à?”
7
Một bàn tay lớn đột nhiên vươn tới, hất tay Kỷ Việt Chi ra.
“Đừng bắt nạt con .”
Là Tạ Trác.
Ôi trời, ấy tốt ghê.
Kỷ Việt Chi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cao ngạo kiểu thiếu gia người khác như cỏ rác.
“Liên quan gì đến cậu? Tôi đang chuyện với ấy, ấy vui còn không kịp ấy chứ—”
Nhưng ta bị tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương cắt ngang lời.
“Đúng đó, ấy đang bắt nạt tôi. Tạ Trác, cậu dẫn tôi đi đi.”
Nói rồi, tôi lập tức giả bộ yếu ớt, bám lấy người Tạ Trác, thuận tiện… “vô ” xoa loạn vài cái trên ngực ấy.
Người Tạ Trác vốn đã ấm sẵn, giờ lại càng nóng hơn.
Còn Kỷ Việt Chi, vốn đã tức, giờ thì nổi điên luôn.
“Cô cố ý dùng tên mọt sách này để chọc tôi đúng không? Vậy thì bữa tiệc hồ bơi tuần sau, khỏi đến!”
Tiệc hồ bơi?
Là cái kiểu tiệc mà ma như tôi mê nhất á?
Loại mà ai cũng mặc đồ mát mẻ, lộ da thịt, cảm giác như Bồ Tát hạ phàm?
Trước đây tôi đã năn nỉ Kỷ Việt Chi mãi để ta tổ chức thử một bữa tiệc như – để xem “trình độ” thực tế thế nào.
Giờ cuối cùng cũng có rồi.
Cũng không muộn.
Dù sao tôi cũng rất rất muốn thấy Tạ Trác mặc đồ bơi.
Tốt nhất là… chỉ mặc một cái quần tam giác nhỏ xíu.
Thấy tôi lưỡng lự, Kỷ Việt Chi nhếch mép khinh bỉ, đưa ra một tấm thiệp mời màu hồng.
“Nếu không rời xa nổi tôi thì đừng có mà diễn nữa.”
Tôi đưa tay lấy, rõ ràng cảm nhận người phía sau khựng lại.
Thậm chí lồng ngực mềm mại tôi đang dựa vào cũng vì căng thẳng mà trở nên cứng ngắc.
“Cảm ơn thiếu gia Kỷ. Thiếu gia rộng rãi như , mời mỗi mình tôi sao đủ .”
Tôi khẽ búng ngón tay, kẹp lấy hai tấm thiệp mời, nhét một cái vào túi Tạ Trác.
“Tạ Trác, cậu cũng đi cùng nhé.”
Kỷ Việt Chi tức đến mức bật .
Nhưng đúng là thiếu gia, dù tức thì cũng không chuyện mất mặt kiểu giật lại thiệp mời.
“Được thôi. Tên mọt sách đó nếu không sợ trò thì cứ đi.”
“Đến lúc đó, Cố Noãn, sẽ thấy bên cạnh mình là một thằng cao to lóng ngóng, tóc ướt xõa che nửa mặt, rồi sẽ hối hận vì mắt mù mới đi thích nó, thay vì tiếp tục theo đuổi tôi.”
Tôi con số “12” trên đầu Kỷ Việt Chi, môi run lên vì nhịn .
Nhưng có vẻ bị ta hiểu lầm.
“Thôi, tôi sẽ cho một cơ hội quay lại bên tôi.”
“Nhưng nếu hối hận quá muộn, thì dù có ôm chân tôi mà khóc, tôi cũng sẽ không chấp nhận nữa đâu.”
Tôi cứng cả mặt nụ đắc ý trên mặt Kỷ Việt Chi, rồi xoay người rời đi.
Dù sao thì ít nhất, ta cũng không chắn đường tôi nữa.
8
Lần đầu tiên bước chân vào thư viện, tôi ngồi bên cạnh Tạ Trác.
Không ngờ nơi này yên tĩnh quá, không thể theo đúng kế hoạch ban đầu là nhờ Tạ Trác giảng bài, rồi tiện thể tạo chút tiếp cơ thể.
“Haizz…”
Tôi thở dài khe khẽ, nằm xụi trên bàn.
“Sao ?”
Tạ Trác nghiêng đầu tôi.
Tôi lập tức nảy ra một ý, lấy lại tinh thần ngay.
“Tôi thấy máy lạnh thổi nóng quá à, tôi muốn cởi áo khoác. À, cậu cũng nên cởi đi cho mát.”
Nói xong, tôi kéo khóa áo xuống.
Tạ Trác tôi, mặt bỗng đỏ ửng, vội vã quay mặt đi.
Thấy , tôi mỉm , ánh mắt trong veo nghiêng người tới, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má ấy.
“Cậu xem, mặt cậu đỏ bừng rồi này, mau cởi ra đi.”
Ba chữ cuối, tôi sát bên tai ấy, giọng vừa nhỏ vừa dịu.
Vì không muốn phiền các khác, tôi thật đúng là chu đáo hết sức.
Tạ Trác cắn môi, đưa bàn tay thon dài lên cổ áo mình. Một tác vốn dĩ rất đơn giản, vào tay ấy lại vụng về không tưởng.
Bên trong chiếc áo khoác xám là một chiếc áo thun trắng đơn giản.
Chiếc áo thun rộng ấy bị kéo căng ở phần vai và ngực, đặc biệt là một vài chỗ… căng tròn thấy rõ.
Phần eo thì áo thừa vải xếp chồng xuống, càng tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon.
Tôi giả vờ uống một ngụm nước, mắt thì không rời khỏi ấy, gục xuống bàn chằm chằm.
Cởi áo khoác rồi mà mặt Tạ Trác vẫn không bớt đỏ.
Bị ánh mắt tôi soi mãi, ấy trông như sắp bị… say nắng luôn đến nơi.
Cuối cùng, ấy không nhịn nữa, lên tiếng nhỏ nhẹ:
“Sao cậu cứ tôi mãi thế?”
Tôi không trả lời ngay, mà tháo một chiếc kẹp tóc màu hồng trên đầu mình, cài vào mái ấy.
Dưới ánh sáng tràn vào, hơi nheo mắt lại.
Còn tôi thì hơi ngẩn người khi thấy rõ hàng chân mày sắc nét và ngũ quan tinh tế của .
Rõ ràng đẹp trai thế mà lại để kiểu tóc luộm thuộm che mặt là sao?
Tôi hoàn hồn lại, khẽ .
“Kẹp tóc này tặng cậu đó. Cậu để lộ đôi mắt ra trông dễ thương hơn nhiều.”
Tạ Trác tôi sững sờ, cây bút trên tay rơi “cạch” xuống đất.
Anh vội vàng cúi xuống nhặt.
Lúc đứng lên, lí nhí với tôi một tiếng “Cảm ơn.”
Trước khi về, tôi đang buồn ngủ díu mắt vì quá nhiều slide thuyết trình, thì lại đột nhiên tỉnh như sáo.
Tôi móc điện thoại ra.
Chỉ vào một tấm hình trên app mua sắm, tôi với Tạ Trác:
“Hôm tiệc hồ bơi, cậu mặc như thế này là rồi. Vừa tiết kiệm vải, vừa mát mẻ.”
Tạ Trác há miệng, định gì đó, thấy ánh mắt trong trẻo và chân thành của tôi, cuối cùng lại không nỡ từ chối.
Tôi hài lòng thấy ấy khẽ gật đầu đồng ý.
Bạn thấy sao?