Sau khi cấp độ của tôi – một ma mê hoặc – nâng lên, tôi có thể thấy… độ dài của đàn ông.
Từng là người theo đuổi một tay sát , tôi đột nhiên chuyển hướng, nhắm đến nam thần học bá lạnh lùng trong lớp.
Tạ Trác đẩy gọng kính, vành tai đỏ ửng khi tôi xoa lên bắp tay rắn chắc của ấy.
“Bạn Cố, có chuyện gì à?”
Tên sát kia thì nghiến răng ngăn tôi lại.
“Nói là thích tôi, thế mà mới theo đuổi hai tháng đã không chơi nữa?”
“Thôi rồi, tôi không thử thách nữa, mình đến với nhau đi.”
Nhưng tôi không cần nữa.
12cm hàng ngắn, tôi lấy gì?
1
Nửa đêm đúng mười hai giờ, Kỷ Việt Chi lại gọi điện cho tôi.
Giọng ta khàn khàn, lười biếng truyền qua điện thoại.
“Tôi với Lâm Vi chuẩn bị chuyện ấy, tôi gửi địa chỉ khách sạn cho , trong 15 phút mang một hộp bao siêu mỏng cỡ lớn đến.”
Tôi nghe chăm , đến mức không phát hiện phim trước mặt đang đến đoạn đánh nhau kịch liệt.
Cỡ lớn!
Quả nhiên tôi không chọn sai người!
“Ừ ừ, rồi, tôi đi ngay đây.”
Nói xong, tôi lục tủ lấy ra một hộp bao loại Kỷ Việt Chi cần.
Là ma mê hoặc, mấy thứ này tôi đâu cần ra ngoài mua.
Tôi tự tích trữ cả đống.
Mười lăm phút sau, tôi đạp xe đạp công cộng đến đúng giờ tại khách sạn.
Khi đang dò từng phòng theo số, tôi bất ngờ thấy Kỷ Việt Chi đang dựa tường cách đó không xa, tay cầm một điếu Capri, mắt nheo nheo tôi .
Tôi vội chạy lại, đưa đồ cho ta.
“Thiếu gia, mời ngài dùng.”
Kỷ Việt Chi có ngoại hình nổi bật, dáng cao, biết ăn mặc.
Anh ta mặc đồ cao cấp mới nhất của Balenciaga, đứng đó như người mẫu tạp chí.
Anh ta đưa ngón tay chạm nhẹ vào mặt tôi.
“Nửa đêm gọi dậy, chắc còn đang ngái ngủ nhỉ?”
Tôi gãi đầu.
“Ờ? Không có, tôi đang xem phim mà.”
Yêu ma mê hoặc như tôi nửa đêm sao mà ngủ nổi?
Kỷ Việt Chi nhếch môi như không tin.
Anh ta xoay hộp nhỏ trong tay, giọng như ban ơn.
“Đừng vội, người tiếp theo chính là .”
Tôi đúng là có chút nôn nóng, cũng không bất ngờ.
Vì tôi đã tính kỹ hết mấy bông hoa xung quanh ta rồi.
Tối nay ta ngủ với hoa khôi khoa – Lâm Vi, thì người còn lại chỉ có tôi thôi.
Dù bị xếp cuối, miễn ăn là rồi!
Tôi ngu ngơ với Kỷ Việt Chi, “hê hê”.
Anh ta cau mày, nhả khói thuốc.
“Không phải, không khóc thì thôi, sao lại vui thế chứ?”
Tôi không nên à?
Thế thì chỉ còn cách chiều theo ý ta, gấp rút nặn ra hai giọt nước mắt.
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn vui.”
Lúc này Kỷ Việt Chi mới hài lòng cúi đầu mỉm .
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Lâm Vi, quấn áo choàng tắm, ló đầu ra từ bên trong.
“Thiếu gia Kỷ, em chuẩn bị xong rồi.”
Vừa thấy tôi, nụ e lệ trên mặt Lâm Vi lập tức chuyển thành khinh miệt, ta buông một câu:
“Con theo đuôi đến rồi.”
Tôi tươi gật đầu, giọng điệu nhã nhặn:
“Tôi đến đưa đồ cho hai người, chúc hai người có một đêm thật tuyệt vời.”
Tôi lướt điện thoại, phát hiện mình không có liên lạc của Lâm Vi.
“Mỹ nhân này, tụi mình có thể kết không? Đợi dùng xong thiếu gia Kỷ rồi, chia sẻ cho tôi chút kinh nghiệm không?”
Tôi vừa hí hửng chìa điện thoại ra thì bị Kỷ Việt Chi hất văng.
“Cô đang gì thế? Nói cứ như tôi là trai bao .”
Anh ta lạnh mặt, ôm lấy Lâm Vi – người cũng đang tôi bằng ánh mắt quái lạ – rồi cùng nhau bước vào phòng.
“Cạch.”
Cửa phòng khóa lại.
Khách sạn cao cấp cách âm rất tốt.
Tôi chẳng thể nào đứng ngoài nghe lén xem năng lực của Kỷ Việt Chi rốt cuộc có đỉnh không.
Chỉ đành tiếc nuối thở dài, xuống lầu, lại một chiếc xe đạp công cộng để về nhà xem phim tiếp.
2
Ai ngờ sáng hôm sau, tôi phát hiện cấp độ ma của mình… lại tăng rồi.
Tôi sắp khóc đến nơi.
Mấy ma khác toàn phải thực chiến mới lên cấp, chỉ có tôi là ngày ngày xem phim, chơi game 18+ mà cũng tăng kinh nghiệm.
Cũng may lần này lên cấp xong tôi nhận một kỹ năng mới.
Tôi có thể thấy độ dài của đàn ông!
Tôi lập tức phóng đến trường, tìm kiếm bóng dáng Kỷ Việt Chi.
Trong lúc luống cuống, tôi chưa tìm thấy ta thì đã đâm sầm vào một người khác.
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải kiểu “Á, đau quá!” rồi né ra, mà là… dán sát vào người ta, thuận tay sờ một cái lên ngực và bụng đối phương.
Wow, nam thần cơ bắp!
Wow, cơ bụng như thanh sô-- chia ô!
Đỉnh thật sự!
Đỉnh của đỉnh!
“Bạn học, không sao chứ?”
Tôi ngẩng đầu người trước mặt, tưởng sẽ là một hot boy của trường hay vận viên bóng rổ nào đó.
Ai ngờ lại là… học bá cứng nhắc của lớp – Tạ Trác?!
Anh ấy mặc một bộ đồ xám giản dị, tóc dài gần như che mất cặp kính gọng đen.
Nhưng phần nửa khuôn mặt lộ ra lại khá đẹp trai.
Môi không mỏng như mấy trai đẹp thường thấy, mà là đôi môi dày đỏ thắm, kiểu tôi rất thích – khiến người ta không khỏi suy nghĩ linh tinh.
Với lại… ta cao quá đi mất.
Ước chừng phải mét chín!
Phía trên đầu ấy, đang hiện một con số: “23”.
Trời đất ơi!!
Tôi xưa nay không hứng thú với mọt sách, ai ngờ ta lại giấu sâu thế này!
“Bạn học?”
Tạ Trác giơ tay vẫy vẫy trước mặt tôi.
Ôi trời, bàn tay kia trắng trẻo thon dài, từng khớp xương rõ ràng!
Tôi thật sự muốn cây bút trong tay ấy!
Tôi chụp lấy tay ấy, khiến Tạ Trác sững người.
“Bàn tay đẹp thật! À không, ý tôi là… tướng tay của rất tốt.”
Tôi lau nước miếng, vội thả ra.
“Cảm ơn đã đỡ tôi khi nãy. Hôm nay trời đẹp ghê ha. À đúng rồi, có chưa?”
Tạ Trác vừa mím môi “Không có gì” xong, lại tiếp tục đơ ra.
Mái tóc đen mềm mại của ấy hơi rủ xuống, vành tai lộ ra bắt đầu đỏ lên từng chút một.
“Không có.”
Nói xong, chàng cao to ấy lách qua tôi – đứa cao chưa tới mét sáu – rồi đỏ mặt bước đi nhanh như chạy trốn.
“Này? Đợi tôi với!”
3
Khi tôi đến giảng đường, Tạ Trác đã ngồi yên vị ở một chỗ khá ổn.
Tôi vừa định chạy lên ngồi cạnh ấy, thì bỗng cảm thấy có ai đó đang mình chằm chằm.
Quay đầu lại—
Có phải là… Kỷ Việt Chi không?
Anh ta bị một nhóm nữ sinh xinh đẹp vây quanh, thần thái lười biếng và ngạo mạn, đúng chuẩn hình tượng thiếu gia ăn chơi thời xưa.
Lúc này, ta đang xoay xoay điện thoại trong tay, ánh mắt có chút bất mãn về phía tôi.
Phải rồi, bình thường sáng nào tôi cũng mua đồ ăn sáng cho ta – dù ta có nhận hay không.
Nhưng hôm nay lên cấp quá phấn khích nên tôi quên mất.
Nhưng mà…
Tôi cái con số “12” lơ lửng trên đầu ta mà trầm mặc.
Đồ sống ảo!
Cái loại này mà cũng dám dùng size lớn?!
Lỡ rơi thì sao?
Tất cả là tại mấy bức ảnh ta đăng trên mạng xã hội – bơi lội trong bể villa, body như tượng tạc – khiến tôi bị lừa thảm.
Ai mà ngờ thân hình hoành tráng lại gắn với cái kết cấu “cây to sinh ớt nhỏ” cơ chứ.
Bảo sao của ta chẳng ai ở bên quá lâu.
Tôi giơ ngón giữa với ta một cách đầy khinh bỉ, rồi xoay người bước nhanh lên bậc thềm, ngồi xuống bên cạnh Tạ Trác.
Trên người Tạ Trác không có mùi nước hoa nồng đậm đắt tiền như Kỷ Việt Chi, mà là một hương thơm dịu nhẹ, tươi mát.
“Hít hít hít, hít hít hít.”
Thơm quá trời luôn! Mùi này tôi thích!
“Bạn học?”
Tạ Trác tôi đang áp sát ngửi tay ấy, bất lực lên tiếng.
“À…” Tôi ngại ngùng đứng thẳng, đại, “Tôi chỉ thấy mùi trên áo giống mùi nước giặt nhà tôi dùng quá.”
“Vậy à?”
Đôi tai của Tạ Trác lại càng đỏ hơn.
Anh ấy chỉnh lại sách vở trên bàn, dọn ra một khoảng trống rộng hơn cho tôi.
Chu đáo ghê!
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ mặt bàn đều đều vang lên từ phía xa.
Tôi ngẩng đầu .
Kỷ Việt Chi đã quay người lại, mặt tối sầm, đang tôi.
Sắp vào học nên mấy quanh ta cũng đã tản đi. Ghế bên cạnh ta vẫn trống.
Ngày thường, chỗ đó là của tôi – chỉ sau khi mấy đến “tám chuyện” xong thì tôi mới ngồi.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn.
Thiếu gia: 【Tôi đếm đến năm, mau lại đây.】
“Tch—”
Tôi nhắn lại: 【Vậy cứ đếm đi.】
Sau đó úp điện thoại xuống bàn, mở iPad ra chuẩn bị học.
Đùa à, tôi mà đi liếm 12cm chắc?
Đẹp trai cũng vô dụng thôi.
Bạn thấy sao?