Khi Thanh Uyên nhắc đến Lưu Ly, ánh mắt hắn lóe sáng. Giống như khi cha ta nhắc đến A Nương . Ta cúi đầu, không nữa, suy nghĩ xem liệu những lời Thanh Uyên có đúng không. Nhưng ta hơi ngốc, nghĩ mãi vẫn không hiểu. Giá như A Nương còn sống thì tốt rồi. A Nương còn sống, nhất định sẽ cho ta biết điều này đúng hay sai.Thanh Uyên dường như không còn hứng thú chuyện với ta nữa. Phất tay, muốn đuổi ta đi. Nhưng ta không nhúc nhích, ta vẫn kiên quyết cho rằng, cái c.h.ế.t của Cha, A Nương, đệ đệ và các thúc bá không thể cứ thế mà bỏ qua. Thanh Uyên hơi tức giận: "Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Ta nghĩ một chút, kiên trì : "Giết người phải đền mạng."Vừa dứt lời, một đạo thuật pháp liền đánh văng ta xuống đất. Ta ho ra một búng máu. Thanh Uyên chế giễu: "Con kiến hôi, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách lên suy nghĩ của mình, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền sinh sát." "Còn đạo lý, từ trước đến nay đều dành cho kẻ mạnh."Ta ôm n.g.ự.c đứng dậy, gật đầu ngơ ngác. Hóa ra chỉ cần mạnh hơn hắn là có thể g.i.ế.c hắn. Hóa ra chỉ cần mạnh hơn hắn là có thể g.i.ế.c hắn. Sao không sớm, ta mất công sức bấy lâu nay. Tiếc là, đạo lý cường giả vi tôn này A Nương chưa từng dạy ta, bà chỉ dạy ta phải lấy lý lẽ để thuyết phục người khác.5.Ta ôm ngực, loạng choạng bước ra khỏi cửa điện, đụng phải một nữ tử áo xanh, trên mặt nàng ta tràn đầy nụ vui vẻ. Nhìn thấy ta, mắt nàng ta sáng lên. Nàng ta nhào về phía Thanh Uyên: "A Uyên, lại còn một con Kỳ Lân nữa." "Chàng mau moi óc nó ra cho thiếp." "Phải moi lúc còn sống, lần trước con Kỳ Lân nhỏ trên đầu có đám mây lửa kia thiếp ăn sống, hiệu quả rất tốt."Nàng ta vừa đến đây, ta cuối cùng cũng không nhịn nữa, quay đầu hắn. Kỳ Lân tộc, chỉ có đệ đệ của ta là trên đầu có đám mây lửa. Thanh Uyên vuốt ve đầu nàng ta một cách cưng chiều: "Đây là con Kỳ Lân cuối cùng trên thế gian rồi." "Không thể , nếu không những loài cầm thú khác sẽ không trấn áp ." Lưu Ly bĩu môi một cách bất lực: "Chỉ là một con súc sinh thôi mà, có gì đâu." Ta không nghe tiếp nữa, tập tễnh rời khỏi Thần giới. A Nương, người từng với ta, chủ thần thương chúng sinh sao? Nhưng tại sao... ta lại cảm thấy không giống như lời người ?6.Sau khi trở về hạ giới, Long thúc và Phượng di đang đợi ta ở nhà. Họ thấy ta trở về với đầy thương tích, đều tức giận đến run người. Rồi lại thở dài. Phượng di xoa đầu ta : "A Hành, đừng chọc giận bọn họ nữa." "Hãy sống thật tốt." Ta khó hiểu Phượng di: "Tại sao?" "Giết người chẳng phải là nên đền mạng sao?" "Không phải." Phượng di lắc đầu: "Sống sót mới là quan trọng nhất." "A Hành, con là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Kỳ Lân tộc." "Con phải sống, không có gì quan trọng hơn việc con sống sót cả." "Mẹ con, có lẽ không muốn con báo thù." "Bà ấy chỉ muốn con sống."Ta không gì nữa. Quay đầu đi tìm một cái xẻng, đào hố trước cửa nhà. cha, A Nương và đệ đệ ngốc nghếch của ta cũng cần chôn cất đàng hoàng chứ. Ta ôm đầu đệ đệ, đột nhiên nhớ đến lời Lưu Ly rằng đệ đệ ta bị nàng ta moi óc khi còn sống. Đau lắm phải không? Nhất định là rất đau. Chẳng trách viên dạ minh châu bị bóp méo đến . Sáng nay còn sống như , giờ đây lạnh như băng. Không còn ai líu lo gọi ta là tỷ tỷ nữa. Thật yên tĩnh. Ừm, rất yên tĩnh, mà... quá yên tĩnh.Một cơn gió thổi qua, cay mắt ta. Sao lại chảy nước mắt? A Nương ta trời sinh ngũ cảm không toàn, nhất định là do gió quá lớn. Nhất định là ...7.Chôn xong Cha, A Nương, ta dựa vào bia mộ, lẩm bẩm: "A Nương, người từng với con rằng Tứ hải thái bình, Đế Tôn nhân từ."
"Vậy bây giờ thì sao? Người vẫn nghĩ như sao?"
"A Nương, con vẫn cảm thấy g.i.ế.c người nên đền mạng."
"A Nương, con muốn đến Đông Hoang đại trạch, lấy lại nửa phần pháp lực còn lại của con."
"A Nương, con không muốn nghe lời người nữa."
"A Nương, đừng trách con..."
"A Nương... Con chỉ là hơi nhớ người, con cũng hơi nhớ đệ đệ." "A Nương..."
Bạn thấy sao?