Kỳ Lân Cơ Hành – Chương 1

Ta nhớ lại ngàn năm trước, Kỳ Lân tộc dùng tính mạng của vô số bậc đại năng, trợ giúp Đế Tôn trấn áp Ma tộc tại Hắc Ám Chi Uyên.

 Ngàn năm sau, chỉ vì một câu của Tiểu công chúa ma tộc: "Nghe não tủy Kỳ Lân có thể chữa khỏi chứng đau đầu của thiếp.", cả tộc ta, chỉ trong một đêm, bị tàn sát.

Ta quê hương tan hoang, ngẩn ngơ hồi lâu. "Mẹ, người từng với ta rằng Tứ hải bát hoang thái bình, Đế Tôn nhân từ, thuật pháp nghịch thiên đối với tam giới mà chẳng khác nào một tai họa."

"Người đã cưỡng ép phong ấn phần lớn pháp lực của ta, bây giờ thì sao? Người vẫn nghĩ như sao?"1.Một ngày trước khi tộc nhân bị tàn sát, đệ đệ còn chưa hóa hình người cứ líu lo đòi ta xuống nhân gian mua kẹo hồ lô cho nó. Ta thấy hơi phiền, định giơ chân đá nó đi. A Nương lại mỉm ngăn ta lại, bà : "Cơ Hành, đó là em trai con." "Là người thân nhất của con trong Tứ hải bát hoang, con không thể đối xử với nó như đối xử với hung thú."Người thân nhất? Ta trời sinh ngũ cảm không hoàn thiện, không hiểu hàm ý của câu này. Nhưng lời của A Nương, ta luôn sẵn lòng nghe theo. Ta hạ chân xuống, đồng ý ngày mai sẽ mang kẹo hồ lô về cho nó. Đệ đệ vui mừng lăn lộn trên đất. Ta nó với vẻ chán ghét, lẩm bẩm: "Ồn ào." Nhưng sáng sớm hôm sau, ta vẫn cưỡi mây xuống núi mua kẹo hồ lô.2.Giờ đây, ta cầm kẹo hồ lô, đứng c.h.ế.t lặng trước cửa nhà. Khắp nơi toàn là t.h.i t.h.ể Kỳ Lân. Đệ đệ sáng nay còn ngẩng mặt gọi ta là tỷ tỷ, giờ đây lại nằm trên đất, đầu lìa khỏi cổ, đầu bị đập vỡ, óc văng tung tóe. Ta khó nhọc cạy mở bàn tay siết chặt của nó. Trong tay nó là viên dạ minh châu mà ta tiện tay ném cho nó vào ngày sinh thần trăm tuổi. Ta viên dạ minh châu, im lặng hồi lâu, rồi mới mở miệng: "Đệ ngốc lắm, người c.h.ế.t rồi, còn cầm cái này gì." "Nhưng mà, dạ minh châu bị bóp méo rồi, đệ chắc là đau lắm phải không?" Ta ngồi từ sáng đến tối.3.Khi Từ Hàng Thiên Tôn đến, thấy ta, ông ta đầu tiên là sững sờ. Sau đó lại lắc đầu : "May mà còn người sống sót, Kỳ Lân tộc chưa thực sự tuyệt diệt."

Ta ngơ ngác Từ Hàng Thiên Tôn, hỏi ông ta: "Phải sao?"

Từ Hàng Thiên Tôn mất một lúc mới hiểu ta đang hỏi gì, thở dài một tiếng : "Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tính mạng của con."

"Lần này đúng là Thanh Uyên có chút hồ đồ, chỉ vì một câu của Tiểu công chúa ma tộc mà khiến các con gặp đại nạn như ." "Ta đã khiển trách hắn rồi." "Hắn sẽ không khó con nữa."

Ta hơi khó hiểu, ngây ngô hỏi: "Nhưng A Nương , g.i.ế.c người phải đền mạng."

"Tại sao người chỉ khiển trách hắn vài câu?"Sau khi ta xong, vẻ mặt từ bi của Từ Hàng Thiên Tôn xuất hiện những vết nứt khó hiểu, ông ta tức giận : "Ngươi thật hoang đường, ngươi có biết người trong miệng ngươi là ai không?"

 "Hắn là Thiên địa cộng chủ, là người bình ma diệt , mang lại hòa bình ngàn năm cho Tứ hải bát hoang." "Ngươi sao dám có ý định diệt thần?"Uy áp tầng tầng lớp lớp khiến ta khó thở. Ta vừa mở miệng, chưa kịp ra tiếng, một ngụm m.á.u tươi đã phun ra. Ta nghiến răng cãi lại ông ta: "Người không đúng."

"A Nương với ta, hòa bình ngàn năm chưa bao giờ là công lao của riêng hắn."

"Kỳ Lân tộc ta mười phần c.h.ế.t đến tám chín, Long tộc cũng chẳng còn mấy người”.

”Đó mới là cái giá phải trả cho thái bình thịnh thế, không phải công lao của một mình hắn."Mỗi chữ ta thốt ra, uy áp trên người lại càng nặng thêm. Ngay khi ta cảm thấy xương cốt toàn thân như bị nghiền nát, sắp tan biến khỏi thế gian này, đột nhiên trời đất bắt đầu rung chuyển, ta cảm nhận vô số đồng loại đang ầm ầm kéo đến.

"Từ Hàng Thiên Tôn xin hãy tha mạng."

 "Từ Hàng Thiên Tôn xin hãy tha mạng" "Từ Hàng Thiên Tôn xin hãy tha mạng"

Tiếng hô vang lên, mỗi lúc một to hơn, ta nghiêng tai lắng nghe, có tiếng rồng ngâm, tiếng chim hót, tiếng hổ gầm... Từng tầng từng lớp âm thanh, hóa thành một lớp lá chắn bảo vệ ta. Sau đó, ta liền ngất lịm đi.4.Khi ta tỉnh lại, đã ở Thiên cung. Thanh Uyên Đế Tôn xuống ta từ trên cao, như thể đang một con kiến. "Chứng đau đầu của Lưu Ly đã đỡ nhiều rồi." "Kỳ Lân tộc các ngươi có công dụng như , cũng không uổng phí một kiếp sống ở trên đời này.Ta sẽ hạ chỉ sắc phong ngươi Thần Nữ, đừng loạn nữa."Bất chấp cơn đau nhức từ sâu trong xương cốt, ta vẫn Thanh Uyên một cách kiên định: "Nhưng A Nương , g.i.ế.c người phải đền mạng." "Ta không muốn Thần Nữ gì cả." "Ta chỉ muốn Đế Tôn tôn trọng đại đạo của nhân gian."Thanh Uyên nheo mắt ta một lúc, rồi đột nhiên : "Ngươi có biết Lưu Ly là ai không?" "Nếu về việc tôn trọng đại đạo nhân gian, việc chữa bệnh cho Lưu Ly mới là việc cấp bách nhất trên đời này." "Lưu Ly vốn là Thượng Cổ Thần Nữ, ngàn năm trước tự nguyện hiến tế thân mình, dùng m.á.u thịt để tu bổ tam giới đổ nát." "Nếu về đại đạo nhân gian, tất cả sinh linh trên thế gian này đều nợ nàng mới đúng." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...