Ký Đại Nhân, Lâu [...] – Chương 7

Ta tiếp tục châm lửa vào lò rèn, giả vờ không quan tâm:  

"Không đi, không đủ tiền tặng lễ."  

 

Hà Lộ líu lưỡi, cảm thán:  

"Làm quan thật tốt, lễ vật nhận toàn đồ đắt đỏ, đến mức ngay cả sư phụ cũng không nổi!"  

 

Ta muốn , không thể bật .  

 

Hôm qua, ta đến tiệm binh khí định chuộc lại thanh Đao Ngạo Tuyết Lăng Sương, ...  

 

"Tiếc quá, nương đến chậm rồi. Thanh đao đó hôm qua đã có người trả hẳn trăm lượng vàng mua mất!"  

 

Bán ra trăm lượng vàng trong khi mua vào chỉ trăm lượng bạc?  

 

Tiệm cướp à!  

 

Ta vô cùng bực bội, cũng chẳng muốn gì tiếp.  

 

"Ta đi nghỉ một lát. Nếu có khách thì cứ nhận, ta dậy rồi ."  

 

Có lẽ vì ban ngày nhiều mộng, ta ngủ không yên, trong giấc mơ luôn thấy đôi mắt chứa chan cảm của Ký Thư Nghiên.  

 

Đó là đôi mắt của hắn khi chưa rời Mài Hợp trấn, trong mắt hắn khi ấy chỉ có mình ta.  

 

****

 

Thời gian trôi nhanh như nước chảy.  

 

Cửa tiệm ăn phát đạt, ta và Hà Lộ bận đến mức không kịp thở.  

 

Sư huynh cũng đến góp vui, muốn đặt một thanh đại đao nặng.  

 

"Đao sống dày, lưỡi hẹp, mặt không mỏng."  

 

Hắn cầm thử vài thanh đao mẫu, quay lưng lại hỏi.  

 

Ta lập tức cảnh giác:  

"Huynh sắp ra trận sao?"  

 

Hắn khẽ:  

"Sao muội căng thẳng thế? Ta là tướng quân, ra trận không phải chuyện thường ngày sao?"  

 

Ta nổi giận, túm lấy cổ áo sau của hắn:  

"Nhưng tại sao lại cần đại đao? Huynh định đánh Nam Thịnh à?"  

 

Nam Thịnh toàn rừng rậm, kỵ chiến không dễ triển khai. Hai bên thường giao chiến bằng cận chiến, vô cùng nguy hiểm.  

 

Cha ta từng trấn giữ biên giới Nam Thịnh, ta quá hiểu nơi đó khắc nghiệt thế nào.  

 

Sư huynh , ôm lấy ta, vỗ nhẹ lên lưng hai cái:  

"Làm cho huynh một thanh đao thật tốt, đợi huynh trở về."  

 

Thanh đao này, ta không cho Hà Lộ đụng vào.  

 

Từ chọn nguyên liệu đến đúc phôi, tôi luyện, đều do chính tay ta hoàn thành.  

 

Ngày sư huynh xuất chinh, ta ra tiễn.  

 

Giữa đám đông náo nhiệt, ta thấy Ký Thư Nghiên.  

 

Hắn khoác triều phục đỏ thẫm, thay mặt hoàng thượng cử hành lễ xuất quân, đọc lời tiễn quân đầy khí phách.  

 

Sau hôn lễ, hắn thăng chức, giờ đây đã là Thượng thư Bộ Hình.  

 

Quả là sủng thần bên cạnh hoàng thượng.  

 

Ta đứng đó hắn vài giây, khóe môi khẽ nhếch , rồi quay người rời đi.  

 

Đêm đó, ta lần theo ánh trăng, lẻn vào thư phòng của Ký Thư Nghiên.  

 

Một tay ta rút đao ngắn, kề thẳng vào cổ hắn.  

 

10

 

Ký Thư Nghiên đang cúi mình sắp xếp tấu chương.  

 

"Ký Đại nhân, lâu rồi không gặp,"  

 

Ta xuất hiện lặng lẽ sau lưng hắn, lưỡi đao sắc bén chỉ còn cách yết hầu hắn nửa tấc.  

 

Hắn ngay lập tức dừng tay.  

 

Điều khiến ta bất ngờ là hắn không hề sợ hãi, trái lại, còn quay đầu lại đầy vui mừng!  

 

"Niệm Thu, là nàng sao?"  

 

Chết tiệt!  

 

Hắn quay đầu quá nhanh, suýt nữa thì lưỡi đao đã cứa vào cổ hắn!  

 

Ta quá hiểu thanh đao này sắc đến mức nào, phải ngay lập tức giữ chặt để không họa.  

 

Ta trừng mắt hắn, giận dữ quát:  

"Ngươi không muốn sống nữa à?"  

 

Ký Thư Nghiên ta không chớp mắt, giọng hắn ẩn chứa nụ :  

"Chỉ cần nàng chịu gặp ta, c.h.ế.t dưới tay nàng ta cũng cam lòng."  

 

Ta lạnh, hỏi hắn:  

"Ký Thư Nghiên, trước khi rời Mài Hợp trấn, ngươi đã hứa gì?"  

 

Đêm đó, chúng ta cùng đứng trên đỉnh núi sau lò rèn, giữa bầu trời đầy sao. Chính ở đó, hắn đã thề với ta.  

 

Ánh mắt hắn lúc này giống hệt như đêm ấy, kiên định và chân thành:  

"Ta, Ký Thư Nghiên, đời này tuyệt đối không phụ nàng. Nếu ta phản bội—"  

 

Hắn nhẹ nhàng nhấc tay ta lên, ép lưỡi đao vào n.g.ự.c mình:  

"Nếu ta phản bội, nàng có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào, ta tuyệt không né tránh."  

 

Hắn bước tới một bước, khiến lưỡi đao sắc bén rạch rách lớp áo trước ngực.  

 

"Ta và Lâm Song Nhi không có thực phu thê, dù sao cũng là ta có lỗi với nàng. Niệm Thu, nếu c.h.ế.t trong tay nàng, ta cũng nguyện ý."  

 

Ta hắn chằm chằm, bật lạnh lùng:  

"Ai ta hỏi về nàng ta?"  

 

Ký Thư Nghiên thoáng sững sờ, vẫn tiến thêm một bước.  

 

Mũi đao rạch qua da thịt nơi n.g.ự.c hắn, m.á.u rỉ ra và loang thành vệt trên vạt áo trước.  

 

"Xì..."  

 

Ta khẽ xuýt một tiếng, vội vàng rút đao lại.  

 

Vừa lúc ta rụt tay, Ký Thư Nghiên đã bước thêm một bước, ôm chặt lấy ta vào lòng.  

 

Hắn siết chặt vòng tay, lồng n.g.ự.c nóng bỏng, cánh tay rắn chắc tựa sắt thép, mặc ta giãy giụa thế nào cũng không thoát ra .  

 

"Ký Thư Nghiên! Thả ta ra!"  

 

Ta nghiến răng, gân cổ gào lên ngay sát mặt hắn.  

 

Nhưng Ký Thư Nghiên chỉ cúi đầu, dùng trán chạm nhẹ vào trán ta, khẽ lắc.  

 

"Niệm Thu, đừng , để ta ôm một chút thôi."  

 

Hành này quá quen thuộc, từng là cách hắn hay nhõng nhẽo mỗi khi ta giận dỗi, mang theo chút hờn dỗi trẻ con.  

 

Hơi thở nóng hổi của hắn phả lên mặt ta, hàng mi dài khẽ cụp xuống, gần như chạm vào mi ta.  

 

Cánh tay hắn siết chặt hơn, giọng khàn khàn, chậm rãi đầy cảm :  

 

"Ta thực sự... rất nhớ nàng."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...