Cha của Lâm Song Nhi – Định Quốc công Lâm Chấn Hải – từng g.i.ế.c trung thần để tranh công. Giờ đến lượt con ông ta, vì tranh đàn ông mà coi mạng người như cỏ rác.
Đúng là bọn cầm thú như nhau.
Tên thủ lĩnh nghẹn lời một lúc rồi cố tỏ ra mạnh mẽ:
"Phàm là tên tuổi của quận chúa, hạng tiện nữ như mày cũng dám gọi? Muốn mất đầu à?"
Ta nhướng mày.
Hóa ra chúng nghĩ ta là kỹ nữ Ký Thư Nghiên nuôi trong hậu viện?
Nhầm lớn rồi.
"Đồ chó chết! Bạch Cô nương là tri kỷ sống c.h.ế.t của Ký đại nhân, đừng tưởng bọn hạ đẳng như ngươi có quyền ở đây mà sủa!"
Ký Trung lấy lại can đảm, lập tức lớn tiếng bảo vệ ta.
Hai người bọn họ bắt đầu khẩu chiến như đám du côn ngoài chợ, ta cảm thấy nhức đầu.
Đúng lúc này, Ký Thư Nghiên trở về.
Hắn mặt lạnh như băng, tay xách kiếm, sát khí tràn ngập. Hắn bước nhanh vào hậu viện và đứng cạnh ta, lên tiếng bằng giọng lạnh lẽo mà ta không quen:
"Đây là phủ Ký, không phải hậu viện của Định Quốc công. Phiền các vị nhắn lại với quận chúa, ta chưa bước chân vào cửa phủ này thì không có quyền chủ."
Tên thủ lĩnh vệ binh sượng sùng, vẫn cố níu chút thể diện:
"Ký đại nhân, tôi xin nhắc nhở, hôn sự của ngài và quận chúa đã bệ hạ ban. Nó là việc đã quyết định..."
Ký Thư Nghiên cắt lời, giọng đầy mỉa mai:
"Nếu quận chúa cứ khăng khăng như , ta sẽ từ quan xuống tóc đi tu. Để xem bệ hạ có ép ta hoàn tục cưới nàng ta không."
Tên thủ lĩnh nghẹn lời hoàn toàn.
Ta cố nhịn .
Triều đại này, Hoàng đế vừa trọng võ vừa kính Phật. Nếu Ký Thư Nghiên thật sự đi hòa thượng, cùng lắm hắn cũng chỉ trở thành một võ tăng thôi.
Những kẻ đến huênh hoang nay phải cụp đuôi rời đi trong nhục nhã.
Ký Trung cũng nhanh chóng lui xuống, để lại không gian cho ta và Ký Thư Nghiên.
Giữa hậu viện rộng lớn, chỉ còn lại hai chúng ta.
Ánh mắt Ký Thư Nghiên dừng trên thanh đao trong tay ta, ánh lên niềm vui và khát khao không thể che giấu:
"Đây là... cho ta sao?"
Lâu lắm rồi, ta mới nghe lại giọng dịu dàng quen thuộc của hắn.
Dù có chút run rẩy, dường như vì hồi hộp, đó là giọng của Ký Thư Nghiên mà ta biết.
Ta ngẩng đầu vào mắt hắn, khẽ lắc đầu:
"Không phải."
"Thanh đao ngài muốn, ta chưa kịp ."
06
Có lẽ Ký Thư Nghiên không ngờ ta lại .
Mắt hắn đỏ hoe, tay cầm kiếm khẽ run lên.
"Niệm Thu... nàng giận ta, đúng không?"
Hắn lẩm bẩm như tự với mình, rồi thêm một câu:
"Phải, nàng tất nhiên phải giận ta... sao có thể không giận ..."
Ta hắn rất lâu, không gì.
Thật ra, hắn đã sai rồi.
Ta không giận hắn.
Nhưng ta cũng không có ý định tha thứ cho hắn.
Không giận, vì ta hiểu hắn đã bất đắc dĩ.
Không tha thứ, vì hắn đã tặng ta một mối đầy hư ảo.
Thanh đao này, giống như ta, không hề khoan dung. Nó không cần sự tha thứ.
Vì thế, ta không lời từ biệt với Ký Thư Nghiên mà mang thanh đao đến cửa tiệm binh khí lớn nhất Nam Thành.
Chủ tiệm cầm thanh đao trên tay, xoay ngắm từng góc cạnh:
"Cô nương à, đây là một thanh đao tuyệt phẩm. Cô thực sự muốn bán sao?"
Ta bàn tay của hắn, cảm thấy nó như một tên lưu manh, đang vấy bẩn thanh "Ngạo Tuyết Lăng Sương" của ta.
"Cô nương? Nếu thật sự muốn bán, ta sẽ trả giá cao cho ."
Ta khẽ nhắm mắt.
"Một trăm lượng, không trả giá."
Chủ tiệm suy nghĩ một lúc, rồi đập tay xuống quầy:
"Được! Một trăm lượng thì một trăm lượng! Ta cho người chuẩn bị bạc ngay."
Trong lòng ta như có thứ gì đó chìm xuống.
Một trăm lượng bạc... chắc cũng tiêu nhanh thôi.
***
Hai canh giờ sau, ta một xưởng rèn nhỏ cách tiệm binh khí hai con phố, với giá bảy mươi lượng.
Xưởng này có cả tiền viện lẫn hậu viện, vừa thuận tiện để kinh doanh vừa có chỗ ở.
Chủ cũ thấy ta sòng phẳng nên để lại tất cả đồ nghề và nguyên liệu chưa dùng hết.
Không giống xưởng của sư phụ chuyên rèn d.a.o bếp và d.a.o bổ củi cho dân làng, nơi này từng sản xuất toàn vũ khí sát thương thực sự.
Vừa tiếp quản, ta đã có đơn hàng. Chẳng kịp ngắm nghía xung quanh, ta đã phải cầm búa lên bắt đầu việc.
Làm một mình quả thật mệt mỏi. Mới nửa ngày, lưng ta đã mỏi nhừ không đứng thẳng nổi.
Hôm sau, ta vội đến Tây Thị tìm người .
"Ta cần một người khỏe mạnh, có sức, và đặc biệt là lưng phải tốt!"
Mụ môi giới đầy ẩn ý:
"Cô nương yên tâm, ta đảm bảo sẽ khiến hài lòng!"
Chiều hôm đó, người đưa đến xưởng.
"Cô nương xem có ưng ý không?"
Bạn thấy sao?