4
Tôi nhanh chóng lùi lại, cảnh cáo họ rằng hành vi này là phạm pháp.
Nhưng Lâm Na không nghe, lớn tiếng :
“Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”
May mắn là những người khác nhau, không ai dám tiến lên.
Lợi dụng lúc tôi không để ý, Lâm Na bất ngờ túm lấy tóc tôi, kéo mạnh về phía sau khiến tôi đau điếng, như thể da đầu sắp bị x,é rách.
“Con tiện nhân, giả bộ thanh cao cái gì? Tiền bồi thường đã hứa đâu? Nếu không định tiếp tục thu mua kiwi của làng tôi, thì phải trả lại toàn bộ khoản lời chênh lệch những năm qua. Nếu không, tôi sẽ dẫn cả làng đến xử lý !”
Tôi đau đớn, giận dữ ta.
Nhưng Lâm Na không quan tâm:
“Đừng có trợn mắt tôi! Không phải ngủ với quản lý Vương thì sao ông ta không mua kiwi giá rẻ của tôi? Dù có báo công an, tôi cũng chẳng sợ!”
“Người quê tôi ngây thơ quá, mới để bọn người thành phố như lừa đảo kiếm lời!”
Cảnh sát nhanh chóng đến sau khi tôi báo. Sau khi tìm hiểu rõ đầu đuôi sự việc, họ lập tức bắt Lâm Na và nhóm về đồn.
Lâm Na gần như phát điên, hét lên:
“Các người cái gì thế? Bắt nhầm người rồi! Con điếm đó là Trần Mẫn, không phải tôi!”
Nghe xong, ánh mắt cảnh sát lập tức lạnh lùng ta, khiến ta sợ hãi.
Sau một hồi giáo dục “hòa nhã” từ cảnh sát, Lâm Na và nhóm bị buộc phải xin lỗi tôi.
Họ cũng gom góp tiền bồi thường cho tôi 5000 tệ gọi là phí chữa trị.
5
Sau chuyện đó, Lâm Na vẫn nghĩ rằng, dựa vào bản thân cùng nhóm nghèo, ta có thể tự bán kiwi và kiếm lời từ chênh lệch giá.
Nhưng chẳng một thương nhân nào đồng ý thu mua kiwi của họ.
Hết lần này đến lần khác bị từ chối, khi thấy kiwi trong làng sắp chín rộ, Lâm Na lâm vào cảnh không còn đường lui.
Trước đây, ta từng mạnh miệng tuyên bố với dân làng rằng mình có thể bán hết kiwi, bảo họ không cần bán cho tôi nữa, rằng tôi là đồ không biết xấu hổ, lừa gạt người làng, rằng kiwi ở thành phố là mặt hàng khan hiếm.
Nhưng giờ đây, không những không kiếm chênh lệch giá, cha mẹ ta còn liên tục gọi điện thúc giục, rằng dân làng đang hỏi bao giờ mới bán kiwi.
Không còn cách nào khác, Lâm Na tìm đến những thương nhân thu mua kiwi ở chợ đầu mối, rằng muốn bán rẻ kiwi trong làng mình với giá 1 tệ mỗi cân.
Nghe xong, đám thương nhân lên :
“Cô bé, đấy à? Một tệ? Cô không nghe ngóng xung quanh à? Kiwi ở đồng bằng chúng tôi chỉ thu với giá 7 hào, còn là hàng chất lượng hơn. Đừng gì đến kiwi của làng trên núi xa xôi, 1 tệ? Mau về nhà mà ngủ đi!”
Nghe đám thương nhân nhạo, Lâm Na tức đến phát điên:
“Các người biết gì mà , dám tôi? Cả đời các người cũng chẳng kiếm nhiều tiền, đáng đời sống nghèo cả kiếp!”
Sau khi chị Vương gọi điện kể rằng Lâm Na bị chế giễu và phải rời chợ, tôi cảm thấy rất hả hê:
“Đúng là đáng đời!”
Ai lại bỏ qua kiwi ở đồng bằng mà thu mua từ vùng núi xa xôi, chi phí đi lại có thể đủ để thu mua hai chuyến ở đồng bằng.
Chỉ có tôi ngày trước mới ngốc như .
Hôm đó, sau khi ký xong hợp đồng bán 1000 hộp quà kiwi, tôi quay về ký túc xá thì bị Lâm Na chặn lại.
Vẻ mặt ta đầy bất mãn:
“Trần Mẫn, chuyện trước đây là lỗi của tôi. Bây giờ kiwi của làng tôi sắp thối hết rồi, 1 tệ thu mua đi. Tôi cũng không muốn so đo gì về chênh lệch giá nữa. Đến lúc đó, cho tôi vài vạn tiền cảm ơn, tôi sẽ không gì với dân làng về việc kiếm lời.”
Tôi liếc ta, không đáp lời mà quay lưng lại, bắt đầu thu dọn hành lý trong ký túc xá.
Giờ đây, việc kinh doanh ngày càng phát triển, tôi có dư tiền để nhà ở ngoài.
Tôi không dám ở lại ký túc xá nữa, sợ rằng một ngày nào đó Lâm Na cùng đám nghèo sẽ giở trò với tôi.
Thấy tôi không thèm quan tâm, Lâm Na tức giận chửi rủa thậm tệ.
Những lời lăng mạ tục tĩu liên tục tuôn ra, ta thậm chí còn nguyền rủa tôi sau này sinh con không có hậu môn, rằng tôi là đồ ác độc từ trong gốc rễ. Nếu không có ta, tôi gì có cơ hội giàu từ kiwi.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh.
Đúng lúc này, vài người nghèo bước vào, nhau rồi :
“Trần Mẫn, nếu không thu mua kiwi của Lâm Na cũng không chúng tôi đóng gói, chúng tôi phải đi thêm ở nhà hàng ngoài kia, nơi lão chủ tham lam chỉ trả 10 tệ một giờ.
Cô trả 20 tệ cũng , chúng tôi cho , dù sao cũng là học. Nếu có chút lương tâm thì trả 30 tệ một giờ, chúng tôi sẽ không đòi 50 tệ nữa.”
Đôi tay đang thu dọn hành lý của tôi chợt khựng lại.
Tôi thực sự muốn mắng một câu “đồ ngu”, cuối cùng vẫn kìm lại.
Tôi họ lạnh lùng:
“Xin lỗi nhé, tôi không thu mua kiwi của làng các người nữa… Còn về chuyện 30 tệ một giờ, tôi người không có lương tâm, không xứng các người đóng gói. Các người cứ đi tìm việc khác đi!”
Đám người lập tức tỏ vẻ không hài lòng, định thêm điều gì đó.
Tôi liền đuổi họ ra ngoài:
“Đây là phòng của tôi, tôi cần nghỉ ngơi. Mời các người ra ngoài!”
Thấy không ai đậy, tôi nổi giận, chỉ tay ra cửa quát:
“Cút!”
Họ miễn cưỡng rời đi.
Còn về Lâm Na, vì là cùng phòng nên tôi không thể đuổi ta ra khỏi ký túc xá.
Cô ta nghiến răng, tôi đầy oán hận:
“Trần Mẫn, đều là cùng phòng, nhất định phải tuyệt như sao? Muốn kiwi của làng tôi thối hết à? Cô có biết năm nay chúng tôi vay tiền để trồng không?”
Tôi lạnh lùng ta:
“Xin lỗi nhé, là các người không chịu bán cho tôi trước, còn tự tìm đầu ra. Cơm có thể ăn bậy, đừng đổ vạ bậy!”
Ánh mắt Lâm Na đầy thù hận.
Trước đây ta tố cáo tôi kiếm chênh lệch 19 tệ không phải vì lo cho dân làng, mà vì muốn tự mình hưởng số tiền lời đó.
Giờ bán không lại quay sang cầu xin tôi, còn đứng ở góc độ đạo đức để chỉ trích tôi.
Nhưng… xin lỗi, tôi không dễ bị đạo đức giả của ta ràng buộc.
6
Sau khi bị tôi từ chối, dân làng bắt đầu thúc ép Lâm Na, hỏi khi nào mới có thể bán kiwi.
Lâm Na thừa biết, năm ngoái nhờ tôi thu mua với giá 1 tệ một cân, dân làng đã kiếm một khoản lớn. Năm nay, ai cũng vay tiền đất, mở rộng quy mô trồng trọt.
Nếu không bán kiwi, chắc chắn dân làng sẽ x,é x,ác ta ra.
Không còn cách nào khác, Lâm Na tìm đến các thương nhân thu mua kiwi, hạ giá thấp để mời họ đến làng.
Nhưng vừa nghe đến việc phải vào tận làng sâu xa, dù ta chào giá 6 hào một cân, chẳng ai chịu đến.
Nhìn kiwi sắp chín rộ, Lâm Na đành cắn răng, bảo dân làng tự vận chuyển kiwi ra quốc lộ. Nhưng ta cầu thương nhân phải trả 7 hào một cân.
Thương nhân đồng ý.
Tôi không rõ Lâm Na cách nào thuyết phục dân làng, họ đã gánh từng gánh kiwi từ trong núi ra đến đường lớn.
Nhưng tất cả chuyện này chẳng còn liên quan đến tôi.
Hôm đó, chị Vương gọi điện:
“Tiểu Mẫn, mau đến đây xem kịch vui!”
Công việc kinh doanh của tôi đang phát triển thuận lợi, tôi đã vài nhân viên giúp việc. Nghe chị Vương , tôi lập tức bắt xe đến.
Vừa đến nơi, tôi thấy Lâm Na cùng gia đình đang cãi vã với thương nhân thu mua.
Phía sau ta, nhóm nghèo cũng sẵn sàng xông vào đ,ánh nhau.
7
Tôi lén hỏi chị Vương chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra mọi rắc rối này lại bắt nguồn từ tôi.
Trước đây, tôi nghĩ làng Lâm Na trong núi xa xôi, dân làng kiếm tiền không dễ, nên thu mua cả quả tốt lẫn quả xấu. Sau đó, khi đóng gói quà, tôi mới lọc ra quả xấu.
Nhưng dân làng tưởng thương nhân thu mua cũng như tôi, nên trộn cả quả tốt lẫn quả xấu vào nhau.
Thương nhân kiểm hàng, suýt phát đ,iên:
“Quả xấu và quả tốt mà để chung, các người định ch,et tôi à? Tôi thu mua các người vì lòng tốt, không ngờ lại bị chơi khăm thế này!”
Lâm Na không chịu, chỉ vào nhóm nghèo sau lưng :
“Trước đây Trần Mẫn thu mua hết đấy. Nếu ông muốn lọc quả xấu, cứ đám sinh viên nghèo chúng tôi, trả 20 tệ một giờ là . Chúng tôi còn giúp ông quảng bá trên mạng rằng ông hỗ trợ người nghèo, chắc chắn ông sẽ nổi tiếng.”
Nghe đến đây, tôi chỉ biết lạnh. Tôi chính là “tấm gương” trước đó: không chỉ không tiếng thơm, mà còn bị chửi là kẻ tham lam.
Thương nhân tức đến mức suýt phun máu:
“Đám sinh viên chậm chạp như các , đòi 20 tệ một giờ? Tôi trả 10 tệ người nhanh nhẹn hơn nhiều. Kiwi này các người tự chịu trách nhiệm, tôi không lấy quả xấu. Nếu không, tôi sẽ không thu mua nữa!”
Thấy thương nhân cứng rắn, không thể tự bỏ tiền nhóm nghèo lọc quả, Lâm Na liền xúi giục dân làng và nghèo bao vây thương nhân:
“Quả này hôm nay ông không mua cũng phải mua, nếu không đừng hòng yên ổn mà rời đi!”
Nhưng thương nhân là người chạy xe lâu năm, đối mặt với không ít huống nguy hiểm, chẳng hề sợ hãi.
Ông ta lấy từ trên xe xuống một cây xà beng để tự vệ.
Chị Vương đứng cạnh tôi cũng vỗ vai:
“Đồng nghiệp gặp nạn, tôi phải lên giúp thôi!”
Một lúc sau, các thương nhân khác cũng kéo đến, tạo thế áp đảo để bảo vệ đồng nghiệp.
Dân làng và nhóm nghèo thấy liền sợ hãi, không dám tiếp tục sự.
Tôi chỉ biết lắc đầu:
“Đúng là tự chuốc họa vào thân!”
Bạn thấy sao?