Tôi thật muốn mắng một câu cút đi, nghĩ đến đêm tân hôn mình đã vội vàng đến mức nào, cũng chẳng trách người đàn ông này cho rằng tôi háo sắc.
Đêm tân hôn tôi nôn nóng là vì trong lòng tôi thích ta, sẵn sàng cùng ta ân ái.
Nhưng sau khi phát hiện mình không còn thích ta nữa, chỉ cần nghĩ đến việc chuyện đó với ta, tôi đã nổi hết da gà, khó chịu đến mức muốn chết.
Tôi thực sự không muốn dây dưa với ta nữa. Dù biết giữa ta và Ôn Ý chưa có tiến triển gì thực sự, trong lòng tôi vẫn cảm thấy ta bẩn.
Tôi tăng tốc quay về căn nhà nhỏ của cha, mở cửa bằng chìa khóa rồi đóng sập lại, để ta ở ngoài.
Lúc này tôi mới cảm thấy da gà trên người đã biến mất.
Cha nghe tiếng từ thư phòng bước ra.
"Sao lại quay về rồi?"
Tôi chu môi hỏi: "Cha ơi, khi nào thì thời cơ mới chín muồi ? Cha không biết hôm nay thật chướng mắt thế nào đâu, người phụ nữ đó dám ăn mặc hở hang nằm trên giường của con, đắp chăn của con. Hay là cha đừng chờ nữa, trực tiếp ra lệnh bảo ta ly hôn đi, ta dám không ly chắc?"
Trẻ con biết mách lẻo sẽ thưởng, tôi vốn dĩ là một bé con thích mách lẻo.
"Nói bậy bạ! Hôn nhân là chuyện lớn, cho dù cha là đại đoàn trưởng, cũng không thể ép người ta ly hôn."
Thấy cha tức giận, tôi vội trấn an: "Cha ơi, con đâu có giận đâu, cha đừng giận mà."
Cha thở dài: "Cha biết rồi, cha sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể."
Tôi tin cha, để leo lên vị trí đại đoàn trưởng, chắc chắn cha không thiếu mưu lược.
Tôi cứ nghĩ sẽ phải chờ mười ngày nửa tháng, không ngờ chỉ sau ba ngày đã xảy ra chuyện lớn chấn cả quân khu.
Nguyên nhân là lãnh đạo bộ đội muốn thể hiện sự quan tâm đến cán bộ cơ sở nên đã tranh thủ ghé thăm các gia đình trong khu nhà của quân nhân.
Họ còn đến thăm một số nhà sĩ quan để xem điều kiện sinh hoạt thế nào, có vấn đề gì cần giải quyết không.
Kết quả, họ đến nhà tôi.
Vừa định gõ cửa thì nghe tiếng một người phụ nữ :
"Anh hãy lấy em đi, em biết vẫn còn thích em. Nếu không, đã chẳng đưa em từ Tây Bắc về Bắc Kinh."
"Anh yên tâm, em sẽ không để Bạch Nhiễm biết đâu. Em chỉ muốn sinh cho một đứa con, âm thầm từ xa thôi."
Vì cha tôi cũng có mặt, nghe xong ông liền đá tung cửa phòng.
Kết quả là thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang, đang ôm chặt cánh tay của một người đàn ông.
Thấy cửa bị đá văng, ta giật mình, vội chạy về phòng.
Lục Viễn cũng bị cảnh tượng này sợ hãi.
Thấy gương mặt giận dữ của cha vợ, ta gấp gáp giải thích: "Cha, không phải như cha nghĩ đâu, cha nghe con giải thích…"
Cha tôi bước tới, cho ta một cái tát trời giáng.
"Giỏi lắm, Lục Viễn! Không ngờ cậu lại là loại người như ."
"Tôi từng nghĩ cậu không tệ, nên mới gả con tôi cho cậu."
"Con tôi ở nhà chăm sóc tôi, còn cậu lại đưa người phụ nữ khác về nhà, mấy chuyện xằng bậy này."
"Cậu xứng đáng với Nhiễm Nhiễm sao? Ly hôn ngay! Con tôi, Bạch Thành này, không thể chịu những uất ức như ."
Nói xong, bất chấp sự kinh ngạc của các vị lãnh đạo, cha tôi tức giận bỏ đi.
Chuyện này không thể che giấu nữa, cả khu nhà đều biết, đồn thổi xôn xao mãi không thôi.
Buổi tối, tôi hỏi cha: "Cha, như có phải hơi nặng tay không? Con đường binh nghiệp của Lục Viễn coi như tiêu rồi."
"Với tầm nhận thức của cậu ta, vốn dĩ không xứng đáng đảm nhận trách nhiệm lớn."
Hôm sau, tôi vui vẻ bước ra ngoài, vừa đến cổng trường thì thấy Lục Viễn đang đứng đó.
Nhìn gương mặt tím bầm của ta, tôi có thể tưởng tượng ra cha tôi đã dùng bao nhiêu sức lực để 'trả thù công khai'.
"Tiểu Nhiễm, chúng ta chuyện đi!"
"Cha tôi hôm qua đã giúp tôi nộp đơn ly hôn rồi. Sau này chúng ta cứ coi như người dưng là ."
"Tiểu Nhiễm, và Ôn Ý thực sự không có gì cả! Em tin đi, rút lại đơn ly hôn không?"
"Không."
"Tại sao? Trước đây em thích như , sao giờ lại tuyệt như thế?"
Tôi ngẫm nghĩ một chút, đúng là tôi thay đổi quá nhanh.
Nhưng tôi không muốn thừa nhận mình là kẻ dễ thay lòng, đang loay hoay tìm cách trả lời thì cứu tinh xuất hiện.
"Anh Lục, bệnh viện đã sa thải em rồi, giờ em phải sao đây? Sau này không có thu nhập thì sống thế nào đây?"
Tôi biết viện trưởng đã muốn sa thải ta từ lâu. Không phải vì Lục Viễn, mà vì ta vốn không xứng đáng y tá, không chỉ không chăm sóc bệnh nhân tốt mà còn thường xuyên phát nhầm thuốc.
Tôi từng không nên tùy ý sa thải, dù sao ta cũng là thân nhân liệt sĩ.
Nhưng lần này hai người họ bị các lãnh đạo bắt quả tang, dì Hà cũng không còn e ngại nữa.
"Này, không cần phải buồn thế. Tôi sắp ly hôn với Lục Viễn rồi. Đến lúc đó, để ta cưới . Dù không có việc , ta vẫn có thể nuôi nổi ."
Nghe xong câu đó, ánh mắt Ôn Ý sáng rực lên: "Anh Lục, tuyệt quá! Sau này không cần phải lén lút cho em tiền, phiếu vải, phiếu thịt nữa. Khi chúng ta kết hôn, mọi thứ của đều là của em."
"Em biết thích em mà. Nếu không, đã chẳng vượt ngàn dặm đến bên em ngay khi em gọi điện."
"Em thật sự rất hạnh phúc. Đi thôi, chúng ta về nhà ăn mừng."
Bạn thấy sao?