Một người sĩ quan cấp đại đội như ta, công việc này bình thường không đến lượt ta .
Trong lòng tôi lén thả một lượt like cho cha.
"Việc sắp xếp của quân đội, không phải do tôi quản."
"Cha là đại đoàn trưởng, chỉ một câu là xong."
"Cô đừng có gán tội cho cha tôi, cha tôi là người rất ngay thẳng, không bao giờ thiên vị. Nếu thương ta, thì nên mang nhiều đồ ăn cho ta đi. Nghe việc ở hồ chứa đồ ăn không ngon lắm đâu."
Vì chuyện này, trong quân đội ai cũng khen cha tôi có khí phách, không thiên vị.
Nghe đào hồ chứa phải mất một tháng, mỗi cuối tuần Ôn Ý đều mang cơm đến cho Lục Viễn, khiến các tân binh ai nấy đều ngưỡng mộ.
Sau khi hồ chứa đào xong, Lục Viễn trở về đội, cha tôi lại giao cho ta nhiệm vụ khác.
Tóm lại đều là những việc vừa cực khổ vừa mệt nhọc.
__
Một tuần sau, khi tôi và cha đang ăn cơm, chuông cửa vang lên.
Tôi chạy ra mở cửa, thấy Lục Viễn mang theo túi lớn túi nhỏ đến nhà.
Chưa ly hôn, nên cũng không thể đuổi người ta ra ngoài cửa, hàng xóm chê.
"Ăn cơm chưa?" Cha hỏi.
"Chưa ạ!"
"Vậy ăn cùng đi!"
Tôi gắp một miếng thịt kho tàu, cắt bỏ phần mỡ. Nhìn thấy Lục Viễn chủ đưa bát qua, tôi lại gắp miếng mỡ đó bỏ vào bát cha.
"Nhiễm Nhiễm, lại kén ăn." Cha bất lực tôi.
Tôi thấy Lục Viễn lúng túng rụt bát lại.
Nhớ lại lúc nhau, mỗi lần mời ta đến nhà ăn cơm, tôi luôn ép ta ăn phần mỡ của thịt kho tàu.
Thế nên mỗi lần ăn thịt kho tàu, ta đều cố để bát ra xa, chỉ sợ tôi bỏ phần mỡ vào bát mình.
Nhưng lần nào ta cũng không thoát "móng vuốt" của tôi, phải ăn hết phần mỡ ngấy ấy.
Bữa cơm diễn ra trong im lặng. Tôi thấy Lục Viễn gắp một miếng thịt kho, bỏ mỡ, rồi định gắp phần nạc cho tôi.
Tôi vội che bát lại: "Tôi no rồi."
Lục Viễn dường như không ngờ tôi lại phản ứng như , ánh mắt ta thoáng buồn.
Ăn xong bữa, ta : "Bạch Nhiễm, Ôn Ý bảo em không về nhà cả tháng nay, đến đón em về."
"Dạo này sức khỏe của cha không tốt, tôi phải ở nhà chăm sóc ông."
"Vậy cũng ở lại chăm sóc cha."
Nhìn gương mặt tối sầm của cha, để tránh Lục Viễn khiến ông khó chịu, tôi đành miễn cưỡng theo ta về nhà.
Về đến nhà, bật đèn phòng ngủ lên, ôi trời, thật là chấn .
Ôn Ý đang đắp chăn của tôi, nằm trên giường của tôi và Lục Viễn.
Lục Viễn dường như cũng không ngờ Ôn Ý lại xuất hiện trong phòng chúng tôi, lông mày ta nhíu chặt lại.
Ôn Ý dường như bị ánh đèn tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra.
Nhìn thấy hai chúng tôi, ta cũng có vẻ bất ngờ.
"À, Bạch Nhiễm, đừng hiểu lầm, phòng bên kia đường ống nước bị hỏng, chăn đệm đều ướt hết cả rồi."
"Cô không về nhà hơn một tháng, tôi nghĩ hôm nay cũng không về, nên qua phòng ngủ tạm một đêm."
"Giờ tôi qua phòng bên cạnh, trời chưa lạnh lắm, chăn ướt chắc cũng ngủ ."
Ôn Ý ngồi dậy, chăn tụt xuống, lộ ra một vùng trắng muốt!
Tôi nghĩ nếu mình là đàn ông, chắc chắn sẽ bị xịt m.á.u mũi.
Nhìn Lục Viễn quay mặt đi, tôi thấy buồn .
Tôi cứ nghĩ ta bảo tôi về, chí ít cũng đã cầu Ôn Ý dọn ra ngoài.
Hóa ra ta còn thẳng thắn đến mức 'tiến dần từng bước' như .
Tôi không khỏi suy đoán, nếu Lục Viễn một mình quay về, nằm xuống ngủ luôn, chẳng phải ta sẽ dễ dàng đạt mục đích hay sao?
Nghĩ đến đây, tôi có chút hối hận, tại sao lại theo ta về nhà.
Nhưng đồ của tôi bị chiếm, nhất là chăn của tôi, bị người phụ nữ đó đắp qua, tôi thấy thật bẩn thỉu.
Điều này khiến tôi tức tối.
"Không cần đâu, tôi không thích dùng giường và chăn đã có người khác nằm qua. Tặng hết cho , cũng không cần thay. Chăn ướt, trời lạnh như sẽ bị cảm đấy. Tôi về nhà cha tôi."
Nói xong, tôi quay người bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Lục Viễn vội vàng đuổi theo.
"Bạch Nhiễm, không biết ấy lại ở phòng chúng ta. Em yên tâm, mai sẽ bảo ấy dọn ra ngoài, chăn và ga giường cũng sẽ thay mới."
"Không sao, vừa nãy ta rồi, phòng bên kia bị vỡ đường ống nước, mau quay lại sửa đi."
"Mai ban ngày hẵng sửa, giờ tối rồi, trai đơn chiếc ở cùng không thích hợp."
Cùng nhau đi xe đường dài, ăn ở cùng nhau trên xe thì không thấy có gì không thích hợp, giờ người ta ăn mặc khêu gợi dụ dỗ thì ta lại bảo không thích hợp.
Đàn ông nghĩ gì thật khó hiểu.
Nghĩ đến thủ đoạn của Ôn Ý, đơn giản mà trực tiếp.
Nhưng kế hoạch đó lại bị tôi hỏng.
Tôi cảm thấy có chút phiền lòng vì đã kế hoạch của ta.
Tối nay phải hỏi cha xem liệu thời cơ đã đủ chín chưa.
"Chúng ta đến giờ vẫn chưa…" Lục Viễn một nửa rồi im lặng.
"Vẫn chưa cái gì?" Tôi hỏi.
Anh ta có vẻ ngập ngừng.
"Chúng ta vẫn chưa… chuyện đó, hay là chúng ta đi nhà khách đi."
Nghe xong, tôi nổi hết cả da gà, không lẽ ta bị dáng vẻ trắng nõn nà của Ôn Ý kích thích rồi?
"Không phải bị kích thích đấy chứ?"
Anh ta tưởng tôi không tin: "Không phải trước giờ em rất muốn chuyện đó sao?"
Tôi nghiến răng: "Dừng lại, tôi không muốn."
"Vậy là em không muốn ở nhà khách? Thế đợi Ôn Ý dọn đi, chúng ta ở nhà cũng ."
Bạn thấy sao?