Kịp Thời Quay Đầu – Chương 6

"Thật là tức c.h.ế.t mà! Dì sẽ đi tìm cha con ngay bây giờ."

Nhìn bóng dáng dì Hạ giận dữ rời đi, tôi đứng sau lưng dì ấy mà âm thầm cổ vũ.

Chỉ cần cha đồng ý, dù Lục Viễn không muốn ly hôn, tôi cũng có thể nhờ cha áp lực để ly hôn. Dù sao thì quan lớn một cấp vẫn có quyền hơn, chỉ là danh tiếng sẽ không tốt.

Tôi tin rằng hiện tại giữa Lục Viễn và người phụ nữ đó chưa có gì, điều đó không có nghĩa là sau này sẽ không xảy ra.

Nói tôi đa nghi hay độc đoán cũng , họ thân mật, tôi thấy không thoải mái.

Là người từng trải qua hai thế giới, tôi không thể chịu ấm ức. Tôi chỉ để người khác không thoải mái, chứ không để mình chịu thiệt.

Hiệu quả việc của dì Hạ thật sự rất nhanh.

Vừa dạy xong cho đám trẻ, tôi đã thấy vệ sĩ của cha đến tìm tôi.

Tôi thấp thỏm quay về căn nhà nhỏ của cha.

"Chuyện của Lục Viễn và kia cha đã biết. Con quyết định rồi à?"

Tôi gật đầu lia lịa. 

"Giữa họ thật sự chưa có tiến triển gì, ly hôn sẽ không tốt cho danh tiếng của con. Chuyện này cha đã biết rồi, mấy ngày này con cứ ở nhà, đừng quay về bên đó nữa."

Tôi lập tức nhào lên sô pha, ôm lấy cánh tay của cha: "Vẫn là cha thương con nhất. Cha ơi, dì Hạ thuyết phục cha thế nào ?"

Nghĩ đến việc Hà Uyển đập bàn lớn tiếng với ông: "Cái gì mà chuyện nhỏ, cái gì mà quá lên. Tôi là phụ nữ, tôi hiểu phụ nữ nhất."

"Ông đã từng thấy người phụ nữ nào rời xa quê hương, bỏ lại gia đình chỉ vì muốn ngắm sự phồn hoa của thành phố, mà bỏ qua một công việc tốt do quân đội sắp xếp chưa?"

"Chỉ có vì , họ mới !"

"Nhưng có thể ta thích người đàn ông khác thì sao?"

"Thích người khác? Ông nghĩ gì , người phụ nữ đó hiện đang sống ở nhà Tiểu Nhiễm, là Lục Viễn cho ở đó. Dù Tiểu Nhiễm không đồng ý, Lục Viễn vẫn kiên quyết."

"Ây, nghe ta là vợ của liệt sĩ, Lục Viễn chăm sóc một chút thì đã sao. Lúc đầu chẳng phải vì thấy cậu ta trọng trọng nghĩa mà đồng ý sao? Hơn nữa, dù ta có nhắm vào Lục Viễn, Lục Viễn không thích ta thì cũng chẳng đến mức ly hôn."

"Bạch Thành, ông có phải là cha của Tiểu Nhiễm không? Lục Viễn không thích ta mà lại cho ta ở trong nhà, khiến Tiểu Nhiễm khó chịu. Còn đối xử dịu dàng với ta hơn cả với Tiểu Nhiễm, ép Tiểu Nhiễm lấy đồ tốt bồi bổ cho ta."

"Nếu Lục Viễn không có ý gì với ta, sao có thể đi cả nghìn dặm đưa ta đến Bắc Kinh, lại còn tìm việc cho ta? Hai người độc thân, khác giới đi chung đường, đổi lại là ông, ông có không?"

"Tôi tin rằng Lục Viễn là người có trách nhiệm, sẽ không chuyện gì có lỗi với Tiểu Nhiễm. Cậu ta từng cam đoan với tôi rồi."

"Bạch Thành, sao mà ông không thông ? Chồng của người phụ nữ đó ở Tây Bắc, tất cả chiến hữu của cậu ấy cũng ở Tây Bắc. Cô ta không tìm những chiến hữu đó, mà lại tìm Lục Viễn, đây chính là vấn đề."

"Ông thử nghĩ xem, nếu mẹ Tiểu Nhiễm còn sống, ông có như vì con của chiến hữu không?"

Nghĩ đến dáng vẻ tức giận đến độ đập bàn của Hà Uyển, Bạch Thành cảm thấy quả thật ông không thể hiểu phụ nữ.

Chuyện này lớn đến thế sao? Chẳng qua chỉ là chăm sóc một chút cho vợ của chiến hữu thôi mà.

Nhưng ông vẫn vô thức gọi điện đến quân khu Tây Bắc.

Sau khi cúp máy, ông tức giận siết chặt nắm tay.

"Cha đã gọi điện cho quân khu bên đó, điều tra về người phụ nữ này."

Nói đến đây, Bạch Thành đập mạnh xuống bàn, ngập tràn vẻ phẫn nộ.

"Cha không ngờ, người phụ nữ đó trước đây từng đương với Lục Viễn, cuối cùng lại kết hôn với đoàn trưởng Lý."

"Mà đoàn trưởng Lý và Lục Viễn còn không cùng một đơn vị. Cuộc gọi đó cũng là do ta chủ gọi cho Lục Viễn."

Nghe đến đây, tôi há hốc miệng vì kinh ngạc.

Đây là mối quan hệ rối rắm gì thế này?

'Chiến hữu' mà Lục Viễn nhắc đến quả thật là chiến hữu, mối quan hệ cũng chẳng thân thiết.

Còn 'vợ của chiến hữu' thì hóa ra là cũ của ta.

Thì ra là chồng của ta mất, ta nhớ lại những điều tốt đẹp của người cũ, muốn 'quay đầu ăn cỏ cũ' đây mà.

Và cái người cỏ cũ này dường như cũng sẵn sàng để ta ăn.

Bảo sao tôi lại dứt khoát muốn ly hôn đến .

Hóa ra giác quan thứ sáu của tôi thực sự siêu chuẩn.

"Cha, quả nhiên chúng ta đúng là cha con, con mắt người đều tệ như nhau."

"Nhưng, bất kể trước đây họ thế nào, thì người phụ nữ đó đúng là vợ của liệt sĩ." Cha tôi trầm giọng .

Tôi hiểu ý của cha, tức là không thể quá khó coi, dù sao ông cũng là đại đoàn trưởng, không thể những việc bị cho là bắt nạt vợ của liệt sĩ.

Hôm sau, khi tôi đang trên đường đến trường thì bị Ôn Ý chặn lại.

"Bạch Nhiễm, thật là nhẫn tâm, lại để Lục Viễn đi ngoại ô Bắc Kinh đào hồ chứa."

Nghe xong tôi ngẩn người. Tôi biết ngay mà, cha tôi thấy tôi bị lừa như , sao có thể bỏ qua dễ dàng.

Bây giờ là đầu tháng 12, trời đã rất lạnh, đi đào hồ chứa đúng là khổ sở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...