Kịp Thời Quay Đầu – Chương 5

__

"Dì Hạ, bệnh viện mới tuyển y tá sao?"

"Không phải tuyển mới, là bổ sung tạm thời. Mấy ngày trước Lục Viễn gọi điện cho dì, hỏi xem có vị trí nào phù hợp không. Cậu ta có một người là người nhà của liệt sĩ muốn đến việc, dì nể mặt con nên mới đồng ý. Sao, con không biết chuyện này à?"

Nghĩ đến việc người đàn ông đó có thể dành thời gian gọi điện cho dì Hạ để xin việc cho người phụ nữ kia, không dành lấy một cuộc gọi để báo bình an cho người vợ mới cưới, tôi cảm thấy ta thật sự có chút tệ bạc.

Tôi lắc đầu: "Dì không thì con thật sự không biết."

Dì Hạ lập tức nhận ra điều gì đó không ổn: "Cậu ta không bàn với con à?"

"Anh ta đi 10 ngày mà không gọi cho con một cuộc. Con không ngờ ta lại gọi cho dì."

"Dì thấy Lục Viễn chắc là bị lú lẫn rồi. Để dì gọi điện hỏi xem cậu ta định gì."

Tôi vội ngăn lại: "Dì Hạ, chuyện này tạm thời đừng , con đến đây là có chuyện muốn nhờ dì."

Dì Hạ đặt điện thoại xuống: "Ừ, con đi, nếu dì giúp thì nhất định sẽ giúp."

"Con muốn ly hôn!"

"Gì cơ? Con bé này, con nghĩ hôn nhân là trò sao? Với lại chỉ vì chuyện nhỏ như thế này mà đòi ly hôn thì không đáng. Lục Viễn chỉ là có lòng tốt chăm sóc cho thân nhân của liệt sĩ thôi."

Tôi thở dài: "Dì Hạ, Ôn Ý là người mà ta lái xe một quãng đường dài để đưa về đây. Tại sao ta lại đến Bắc Kinh?"

"Gì cơ? Cậu ta tự lái xe đưa ta về, không phải đi bằng tàu hỏa à?"

Tôi gật đầu.

Tôi thấy sắc mặt của dì Hạ không tốt, dì ấy vẫn an ủi tôi: "Tiểu Nhiễm, con đừng nghĩ nhiều, Lục Viễn là người có trách nhiệm. Cậu ta đã với dì rằng đó chưa từng thấy một nơi sầm uất như Bắc Kinh, muốn đến đây phát triển. Vì , cậu ta mới đưa ấy đến. Lúc đó có lẽ cậu ta chỉ lo lắng thôi, chắc không nghĩ nhiều."

Giọng của dì Hạ càng ngày càng nhỏ, dì ấy cũng biết Lục Viễn đã có gia đình, nên cần tránh những hiểu lầm không đáng có. Dù có muốn giúp, thì cũng hoàn toàn có thể mua vé tàu cho ta tự đi.

"Dì Hạ, con không nghĩ nhiều đâu. Chồng của Ôn Ý là người của quân khu Tây Bắc, ta cũng là người Tây Bắc. Nhà và gốc gác của ta đều ở đó."

"Cô ta rời xa người thân để đến một nơi xa lạ như Bắc Kinh, không có ai nương tựa, là vì điều gì?"

Dì Hạ nhíu mày, có chút không tự tin : "Có thể công việc ở Bắc Kinh tốt hơn!"

"Công việc mà quân đội sắp xếp cho thân nhân liệt sĩ không tốt sao?"

Công việc mà quân đội sắp xếp cho góa phụ liệt sĩ đều là sắp xếp gần nhà, công việc thường rất tốt, không nhất thiết phải kém hơn công việc ở Bắc Kinh.

Tôi tiếp tục: "Cha mẹ và người thân của ta đều ở Tây Bắc."

Dì Hạ trầm tư một lúc lâu.

Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất. Tôi biết dì Hạ có thể nghĩ thông suốt.

Rốt cuộc điều gì khiến một người phụ nữ rời xa gia đình, rời khỏi mảnh đất quen thuộc của mình?

Dì Hạ bỗng nghĩ đến bản thân mình. Vì theo đuổi cha tôi mà dì ấy cũng rời xa gia đình, dường như dì ấy đã chợt hiểu ra.

"Lục Viễn thật sự ?"

Tôi gật đầu.

"Tiểu Nhiễm, ly hôn không phải chuyện . Dù cho người phụ nữ đó có ý đồ với Lục Viễn, dì tin rằng cậu ta chưa gì có lỗi với con."

"Dì Hạ, thật sự chỉ là người phụ nữ kia có ý đồ với ta thôi sao? Lục Viễn để Ôn Ý ở nhà con! Con không đồng ý, ta lại rằng đây là nhà ta, do ta quyết định, bảo ta cứ yên tâm mà ở."

"Con nghĩ không chỉ có người phụ nữ đó có ý đồ, mà có lẽ là cả hai phía. Con chỉ là chướng ngại vật cản đường họ thôi."

"Tiểu Nhiễm, con không phải rất thích cậu ta sao? Con thực sự nỡ lòng sao?"

"Con từng nghĩ sự lạnh lùng của ta với con là do tính cách, do ta cao ngạo. Con thích ta chính vì sự lạnh lùng đó."

"Nhưng hôm qua con thấy ta dịu dàng chuyện với người phụ nữ kia, chẳng còn chút cao ngạo nào. Con bảo họ ăn cá, ta ta không thích ăn, còn bảo ta thích ăn mì."

"Rồi tự tay vào bếp nấu mì cho ta. Con quen ta ba năm, mà ta chưa từng nấu cho con bữa nào. Con thấy đau lòng lắm."

"Sáng nay, ta còn bảo con đưa sữa bột cho ta bồi bổ sức khỏe. Con không muốn đưa, mà chưa kịp thì họ đã cùng nhau rời đi rồi."

"Dì Hạ, con không muốn thích ta nữa."

Tôi cố với giọng đáng thương để lay dì Hạ.

"Ly hôn đi, dì ủng hộ con. Ly hôn xong dì sẽ giới thiệu cho con người khác tốt hơn, đảm bảo hơn đứt cậu ta."

Tôi dì Hạ với ánh mắt lấp lánh.

"Còn về cha con, dì phải giúp con . Nếu là con tự , cha con nhất định không hiểu, còn mắng con nữa."

"Yên tâm, việc của cha con cứ để dì. Thật không ngờ Lục Viễn lại lắm trò như . Dì đúng là nhầm cậu ta. Dì sẽ lập tức cho ta nghỉ việc."

Tôi vội ngăn lại.

"Dì Hạ, đừng. Nếu đuổi ta, người ta lại chúng ta bắt nạt thân nhân liệt sĩ. Con chỉ muốn ly hôn, không muốn thêm rắc rối."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...