Kịp Thời Quay Đầu – Chương 4

Cha tôi rất thích Lục Viễn, giờ vừa mới kết hôn mà đã muốn ly hôn, chắc chắn sẽ không dễ vượt qua cửa ải của ông.

Phải nghĩ cách thôi.

__

"Anh Lục, hay là em đi nhé, xem, Bạch Nhiễm thực sự tức giận rồi."

"Anh đã rồi, đây là nhà , em cứ yên tâm ở lại. Hôm nay mệt rồi, em nghỉ ngơi đi."

"Vậy thì Lục, cứ ngủ ở phòng này đi, em nằm tạm dưới đất là !"

"Sao em có thể ngủ dưới đất ? Em cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo cho !"

"Vậy… thôi!"

Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa ở phòng bên cạnh.

"Bạch Nhiễm, mở cửa ra, rốt cuộc em ầm ĩ cái gì thế? Chúng ta có thể ngồi xuống chuyện đàng hoàng không?"

...

"Bạch Nhiễm, em mở cửa đi. Thật sự là nhà khách không còn phòng nữa, nếu không cũng sẽ không đưa Ôn Ý về."

Tôi không biết có phải đàn ông không để ý những chuyện nhỏ nhặt như hay không, giờ tôi biết rằng tôi không muốn dung thứ dù chỉ một chút do dự nào từ ta.

Tôi không mở cửa, còn ta thì cứ gõ mãi khiến tôi không thể ngủ .

Bực bội, tôi lớn: "Ồn quá đi, không ngủ thì cũng đừng phiền người khác ngủ chứ."

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Đến khi loa trong khu phát thanh vang lên, tôi thức dậy, mở cửa phòng ngủ.

Nhìn thấy hai người đang ngồi ăn sáng vui vẻ ở bàn ăn, tôi sững sờ.

Ngủ một giấc xong tôi lại quên mất rằng hôm qua chồng mình đã dẫn một về nhà.

Người chồng lạnh lùng của tôi bỗng biến thành hàng xóm dịu dàng chu đáo.

"Anh Lục, em không ăn lòng đỏ trứng, ăn đi."

Tôi thấy ta ăn hết lòng đỏ trứng.

"Hôm nay ăn, sau này em không kén ăn nữa, lòng đỏ trứng rất bổ, phải ăn nhiều vào, tốt cho sức khỏe."

"Vâng, em nghe lời Lục."

Sáng sớm, chồng mình và một người phụ nữ khác đang phát "cơm chó" cho mình, tôi không tức giận, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn.

Lục Viễn tôi, không gì, khuôn mặt lạnh tanh.

Ôn Ý tôi, ánh mắt đầy ý .

"Anh Lục sợ không kịp đưa tôi đi báo danh nên ăn trước. Cô cũng đói rồi đúng không? Mau ngồi xuống ăn đi."

Nhìn mấy thứ thừa thãi trên bàn ăn, tôi .

"Ồ, không cần đâu, lát nữa tôi pha một cốc sữa bột là ."

"Thật tốt quá, ở đây còn có sữa bột để uống. Tôi còn chưa uống bao giờ."

Người chồng lạnh nhạt với tôi lại đột nhiên quay sang tôi: "Bạch Nhiễm, em không phải có hai hộp sữa bột sao? Đưa hộp chưa mở cho Ôn Ý đi."

Tôi chẳng thèm để ý, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt.

Nghe tiếng Ôn Ý nhỏ giọng ở bàn ăn: "Anh Lục, sữa bột đắt lắm, Bạch không muốn đưa cũng là bình thường. Đồ đắt như em cũng không dám nhận."

"Hôm qua vì em mà bị Bạch Nhiễm đuổi ra khỏi phòng mình, em cũng không muốn vì thương em mà lại khiến ấy không vui nữa."

"Anh Lục, mấy ngày tới giúp em tìm phòng đi. Dù sao em cũng không quen biết ai ở đây. Nhưng đừng tìm phòng đắt quá, biết em không có nhiều tiền mà. Tìm phòng rồi em sẽ chuyển đi ngay, như Bạch sẽ không khó nữa."

"Phòng sẽ tìm giúp em, mấy ngày này em cứ yên tâm ở lại đây. Đợi công việc ổn định rồi hãy chuyển đi."

Khi tôi sửa soạn xong đi ra, thì phát hiện trong nhà chẳng còn ai.

Bát đũa trên bàn ăn cũng bị vứt bừa bãi.

Tôi tự pha cho mình một cốc sữa bột, uống xong rồi ra khỏi nhà.

Vừa tới cổng bệnh viện đã thấy Lục Viễn và ta cùng nhau bước ra.

"Cảm ơn Lục, em không ngờ lại có thể y tá ở bệnh viện. Thật sự cảm ơn rất nhiều. Em nhất định sẽ việc chăm chỉ, không mất mặt."

"Ừ, cố gắng lên nhé. Anh đi bộ đội đây."

Người đàn ông quay lại tôi, ánh mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên.

Anh ta đồng hồ: "Anh sắp muộn rồi, nếu em thấy không khỏe thì để Ôn Ý dẫn em đi khám."

"Anh Lục, yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc Bạch chu đáo."

"Cảm ơn em, Ôn Ý."

Nhìn hai người lưu luyến bịn rịn, tôi lại cảm thấy dạ dày có chút khó chịu.

Ôn Ý tiễn Lục Viễn đi khuất, liếc tôi một cái rồi quay người rời đi.

Tôi cũng chẳng buồn để ý đến ta, trực tiếp đi vào văn phòng viện trưởng.

"Tiểu Nhiễm tới rồi sao, thấy chỗ nào không khỏe thì để dì Hạ bắt mạch cho."

Dì Hạ là người theo đuổi cha tôi, đối xử với tôi như con ruột.

"Dì Hạ, con khỏe mà, con muốn nhờ dì giúp một việc ạ."

Tối qua tôi suy nghĩ cả đêm, cảm thấy muốn cha đồng ý cho tôi ly hôn thì phải tìm một người thuyết phục.

Người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là dì Hạ.

Năm tôi 10 tuổi, vụ tai nạn xe hơi đó đã cướp đi mạng sống mẹ ruột của nguyên chủ.

Nếu không phải tôi xuyên vào, nguyên chủ cũng đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Sau này điều tra ra, vụ tai nạn đó không phải là cờ, mà là do kẻ thù của cha ra trong lúc ông ấy nhiệm vụ.

Vì thế, cha tôi rất áy náy, từ đó không lấy vợ nữa.

Nhưng dì Hạ thì không quan tâm điều đó, đã theo đuổi cha tôi gần 10 năm, từ một hai mươi mấy tuổi tới khi trở thành người phụ nữ trung niên hơn 30 tuổi.

Tôi biết cha tôi cũng cảm thấy có lỗi với dì Hạ. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...