Kịp Thời Quay Đầu – Chương 3

Nghe thấy ta kiên nhẫn hướng dẫn ta cách bật nước nóng, tôi đột nhiên nhận ra người đàn ông này chẳng hề lạnh lùng chút nào.  

Tôi theo đuổi ta ba năm, chưa bao giờ thấy ta dịu dàng và kiên nhẫn với tôi như thế.  

Không hiểu sao, tự dưng tôi thấy ta chẳng còn thuận mắt như trước nữa.

Tôi cứ nghĩ ta là kiểu người lạnh lùng, hóa ra lại là mẫu người dịu dàng, tỉ mỉ.  

Chỉ là tôi chưa từng nhận ra điều đó.  

Nghe thấy người phụ nữ với giọng nhẹ nhàng rằng đã rồi, Lục Viễn mới yên tâm, cầm cái muôi nấu ăn quay lại bếp. Lúc thấy tôi, ta bỗng như nhớ ra gì đó.  

"Em đừng để bụng, Ôn Ý không quen dùng. Bên đó, họ chỉ dùng nước giếng."  

Tôi im lặng khiến người đàn ông có chút lúng túng, cầm muôi bước tiếp vào bếp.  

Rất nhanh sau đó, Ôn Ý tắm xong, từ phòng tắm bước ra.  

Lục Viễn cũng bưng hai bát mì đi ra.  

"Ôn Ý, ăn thôi."  

Tôi sững người, hai người họ ngồi xuống chuẩn bị ăn, liền chậm rãi lên tiếng.  

"Lục Viễn, còn phần của em thì sao?"  

Lục Viễn ngớ người: "Em không thích ăn mì mà, trong bếp có cơm với cá."  

Tôi , ý ta là muốn tôi tự vào bếp ăn sao?  

Đây là nhà tôi mà, tôi là chủ nhà này.  

"Giờ em thích ăn mì rồi."  

Tôi mỉm ta, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên ngượng ngập.  

Có lẽ đây là lần đầu tiên ta thấy tôi giở tính khí trẻ con, chỉ biết cầm đũa đứng hình.  

Ôn Ý vội vàng lên tiếng: "À, Bạch Nhiễm, ăn bát của tôi đi, tôi không đói lắm."  

Nghe lời ta, Lục Viễn như bừng tỉnh.  

"Cả ngày chưa ăn gì tử tế, sao mà không đói. Em ăn đi."  

Anh ta buông đũa xuống: "Anh đi hâm cơm cho em."  

"Không cần, em chỉ muốn ăn bát mì này thôi."  

Nói xong, tôi cũng chẳng thèm xin phép, liền kéo bát mì về trước mặt mình.  

"Em ăn ít lắm, không ăn hết đâu. Ăn dư rồi ăn."  

Nghe tôi , sắc mặt Lục Viễn toát lên vẻ không thoải mái.

Tôi thấy hơi lạ, hôm đó hôn môi còn chẳng ngại, ăn bát mì dư của tôi thì đã sao?  

Ôn Ý có vẻ luống cuống: "Bạch Nhiễm, tôi ăn ít lắm. Hay với tôi ăn chung một bát đi, để tôi gắp ra cho nhé?"  

"Không cần, tôi chỉ thích ăn chung với chồng tôi thôi."  

Tôi thấy nét căm tức thoáng hiện qua trên gương mặt của Ôn Ý.  

Tôi nhướng mày, liếc Lục Viễn.  

Do tâm trạng không tốt, tôi vừa ăn vừa gắp, mỗi lần gắp một đũa, lại cắn một miếng, gắp tiếp lại cắn. Đến khi buông đũa, bát mì đã bị tôi ăn vụn đến nát bét.  

Tôi đẩy bát mì sang phía ta.  

"Em no rồi."  

"Anh Lục, bát mì bị ăn như thì không ăn nữa đâu. Em thật sự không đói, bát này em chưa đụng vào, ăn của em đi."  

Ôn Ý lại đẩy bát mì sang trước mặt ta.  

Tôi ta với ánh mắt đầy ẩn ý.  

Cuối cùng, Lục Viễn vẫn đẩy bát mì của Ôn Ý về.  

"Cả ngày không ăn gì, mau ăn đi!"  

Nhìn ta ăn hết bát mì tôi đã ăn dở, đột nhiên trong lòng tôi thấy thoải mái hơn hẳn.  

"Anh Lục, chắc ăn không đủ no. Em ăn không hết đâu, để em gắp một ít cho ."  

Nhìn ta thực sự định nhận bát mì từ tay ta, tôi bỗng nổi giận.  

"Nếu đồng chí Ôn không đói, tôi nghĩ tôi vẫn còn chưa no lắm."  

Thế là ngay trước mặt cả hai người, tôi kéo bát mì về trước mặt mình, lại bắt đầu gắp một đũa, cắn một miếng.  

Đến khi bát thứ hai cũng giống y như bát thứ nhất, vụn nát. Lúc này, Lục Viễn cuối cùng cũng không nhịn , tức giận quát tôi.  

"Bạch Nhiễm, em đang cái gì ? Ôn Ý cả ngày chưa ăn gì rồi!"  

Nghe xong, đôi mắt Ôn Ý liền đỏ hoe.  

"Anh Lục, đừng giận. Là lỗi của em, không nên phiền . Em ở đây khiến Bạch Nhiễm không thoải mái, em sẽ đi ngay."  

Tôi cảm thấy mùi trà xanh (giả tạo) tràn ngập trong không khí.  

Nhìn ta cầm túi đi ra khỏi phòng, Lục Viễn tức giận đập bàn.  

"Bạch Nhiễm, em quá đáng lắm rồi! Sao em có thể sắt đá như ?"  

"Anh Lục, đừng giận ấy, là lỗi của em, đã phiền hai người."  

"Em không cần đi đâu cả, đây là nhà , em không cần lo ngại."  

Nhìn Lục Viễn tức đến mức gân xanh trên cổ nổi lên, tôi nghĩ chắc ta giận thật rồi.  

Nhưng không hiểu sao ta tức giận, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.  

Tôi quay vào phòng ngủ, rồi ném chăn gối của ta ra ngoài.  

"Đúng, đây là nhà , cũng là nhà tôi. Một phòng của , một phòng của tôi. Chăn của đã có người dùng rồi, tự tìm cách giải quyết đi."  

Tôi khóa cửa từ bên trong, trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng.  

Có lẽ vì đã đọc quá nhiều câu chuyện ngắn, nơi những người phụ nữ vì đàn ông mà nhẫn nhịn, chịu đựng.  

Những người phụ nữ ấy không thể nghi ngờ gì hơn, đều sống rất khổ sở.  

Tôi không muốn nữ chính trong mấy câu chuyện đương ngược tâm đó.  

Vậy nên, tôi nghĩ mình nên sớm rút lui.  

Tuyệt đối không để bất kỳ người đàn ông nào có cơ hội tổn thương mình.  

Nằm trên giường, tôi bắt đầu nghĩ cách ly hôn.  

Người đàn ông đứng ngoài cửa, dùng giọng trầm thấp : "Bạch Nhiễm, em mở cửa đi, đừng có loạn không?"  

Tôi đảo mắt, không thèm để ý.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...