Trong khu tập thể, không ai dám bắt nạt tôi. Nếu là con thì tôi sẽ đánh trả ngay, còn con trai nếu không đánh thì tôi đi mách cha.
Mỗi lần như thế, cha tôi đều không cần phân biệt đúng sai, liền đến thẳng nhà người ta, người trêu chọc tôi đều sẽ bị đánh đòn.
Thế nên mười năm qua, cha con tôi là cơn ác mộng của đám con trai trong khu.
Điều khiến bọn họ sợ nhất chính là thấy cha dẫn tôi đến nhà bọn họ.
Vì , bọn con trai trong khu không ai dám đến gần tôi.
Mà tôi thì trở thành đối tượng chế giễu của đám con .
Nhưng tôi không bận tâm, bởi tôi đâu phải con thật.
__
Năm tôi 17 tuổi, cha dẫn Lục Viễn đến trước mặt tôi.
Anh ta cao 1m87, nghiêm nghị, góc cạnh rõ ràng, điển trai, vừa gặp tôi đã trúng tiếng sét ái ngay từ cái đầu tiên.
Không còn cách nào khác, ta chính là mẫu người hoàn hảo trong mắt tôi.
Thế là tôi theo đuổi ta ba năm. Anh ta đối với tôi không lạnh không nóng, tôi nghĩ ta thuộc tuýp người lạnh lùng.
Anh ta không thích nắm tay tôi, không thích cùng tôi đi dạo, tôi vẫn nghĩ ta thuộc tuýp người lạnh lùng.
Tóm lại, tôi thích chính sự lạnh lùng ấy.
Sau ba năm đương, ta cuối cùng cũng nộp đơn xin kết hôn.
Vài ngày trước, chúng tôi đã nhận giấy đăng ký kết hôn.
Cuối cùng cũng hạ gục chàng quân nhân lạnh lùng, có giấy đăng ký kết hôn rồi, tôi chuẩn bị 'xử' ta.
Kết quả lại trùng đúng lúc chiến hữu của ta hy sinh.
Tôi chỉ có thể kiềm chế trái tim đang rạo rực của mình mà kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng đợi mãi gần mười ngày, tôi bắt đầu thấy sốt ruột.
"Được rồi, cha biết rồi!" Cha tôi đặt điện thoại xuống.
"Là chiến hữu ở quân khu Tây Bắc. Chính ủy cậu ta không gia hạn kỳ nghỉ. Hôm nay nhất định sẽ về, yên tâm đi."
"Sao lại là ở Tây Bắc?" Tôi không ngờ ta lại một mình lái xe đến Tây Bắc.
Nghĩ đến việc từ Bắc Kinh đến Tây Bắc xa cả ngàn cây số, với trạng đường sá hiện tại cộng thêm tốc độ xe bây giờ, không ăn không ngủ cũng phải mất hai ngày hai đêm.
Nghĩ đến đây, tôi vừa thấy thương lại vừa tự hào.
Thương là vì lái xe đường dài rất mệt. Tự hào là vì người đàn ông này quả thật không hổ là người tôi chọn, rất trọng nghĩa.
"Cha ơi, con mang con cá này về nhé. Anh ấy lái xe lâu như chắc chắn rất mệt, con phải bồi bổ cho ấy."
Không để ý đến lời phàn nàn của cha, tôi xách con cá từ căn nhà nhỏ đi ra, phấn khởi trở về nhà.
Tôi đợi mãi đến tận nửa đêm, buồn ngủ đến mức gật gù suýt đập đầu vào bàn thì nghe thấy tiếng ở cửa.
Tôi lập tức tỉnh táo, háo hức chạy ra mở cửa.
Thấy người đàn ông trước mặt, tôi vừa định lao vào lòng ta thì bị ta đưa tay ngăn lại.
"Có người ngoài, như không hay."
Tôi sững sờ, gì có người ngoài? Tôi ôm chồng mình thì sao mà không hay?
Đúng lúc này, một người phụ nữ rụt rè bước ra từ phía sau ta.
"Cô là Bạch Nhiễm phải không? Tôi là Ôn Ý, phiền rồi."
Người phụ nữ có khuôn mặt dịu dàng như nước, thôi cũng khiến người ta thương xót.
Nhìn ta đứng yếu ớt bên cạnh ta, không hiểu sao tôi thấy khó chịu trong lòng.
Tôi không phải người dịu dàng, vẻ ngoài của tôi giống hệt tính cách, rất phóng khoáng, sắc sảo.
Tôi nheo đôi mắt đào hoa của mình, người đàn ông phong trần mệt mỏi trước mặt.
"Bạch Nhiễm, đứng chắn ở cửa gì? Bọn đi đường mệt mỏi mấy ngày nay, vào nhà rồi !"
Trong lòng tôi thấy hơi khó chịu, không thể để người ta đứng ngoài cửa lúc nửa đêm như .
Dù gì cha tôi cũng là đại đoàn trưởng, cha con tôi vẫn cần giữ thể diện.
Tôi khoanh tay, ta ân cần mở cửa phòng ngủ phụ cho người phụ nữ kia.
"Ôn Ý, em ở phòng này nhé."
Tôi nhớ trong phòng ngủ phụ là chăn đệm mà ta dùng trước khi kết hôn.
Chuyện này chính ta biết rõ nhất.
"Cảm ơn Lục." Ôn Ý khẽ .
"Em thu dọn chút đi, trong phòng tắm có nước nóng. Anh đi nấu chút mì, tối nay ăn tạm ."
Tôi người chồng mới cưới mười ngày của mình, ân cần sắp xếp chỗ ngủ chỗ ăn cho một người phụ nữ khác, trong lòng không khỏi bực bội.
"Em cá rồi, không cần nấu mì nữa." Tôi tựa vào cửa bếp, với giọng điệu bức bối.
"Ôn Ý không thích ăn cá, ấy thích ăn mì."
Ba năm nhau, mười ngày cưới nhau, người đàn ông này chưa từng nấu cho tôi bữa ăn nào. Vậy mà bây giờ lại nấu mì cho người phụ nữ khác.
Tôi càng cảm thấy khó chịu hơn.
"Á!"
Nghe thấy tiếng Ôn Ý hét lên, Lục Viễn từ trong bếp lao ra, vội vàng hỏi: "Ôn Ý, sao ?"
May mà ta vẫn còn giữ chừng mực, không xông thẳng vào phòng tắm.
"Không sao đâu Lục, em định tắm rửa một chút, toàn là nước lạnh."
Tôi tưởng ta chỉ rửa mặt lau người thôi, không ngờ lại định tắm luôn.
Một người phụ nữ lần đầu đến nhà người khác, đã dùng phòng tắm của chủ nhà để tắm rửa, điều đó có nghĩa gì? Nghĩa là ta cảm thấy an toàn.
Nhưng Ôn Ý là vợ của chiến hữu ta, hai người không quen thân, lấy đâu ra cảm giác an toàn?
Chẳng lẽ dọc đường đi đã xảy ra chuyện gì khiến ta tin tưởng ta đến ?
Bạn thấy sao?