Trước đây, chúng tôi chơi rất thân, hầu như mọi khoảng thời gian thư giãn ngoài công việc đều bên nhau.
Uống rượu, trò chuyện, chia sẻ những chuyện phiền muộn.
Thật sự cũng từng đồng hành cùng nhau.
Nhưng chẳng ai bên mãi và công việc của tôi cũng dần bận rộn hơn.
Tôi là một họa sĩ minh họa. Những lúc không phải chạy deadline, cuộc sống của tôi trông khá nhàn nhã.
Nhưng khi bận, tôi gần như chẳng thể bước ra khỏi trạng thái lập của việc sáng tác.
Thường xuyên đến mức không chăm lo nổi cho ăn uống của chính mình, chứ đừng đến những người xung quanh.
Có lẽ đây chính là điều mà Trần Kỳ gọi là “không ” tôi.
Dự án mới của tôi là một vài poster phân cảnh cho một bộ phim.
Khi không có cảm hứng, tôi sẽ chia sẻ chủ đề lên mạng xã hội để xem ý kiến từ người hâm mộ.
Tài khoản của tôi khá nổi, có vài chục nghìn người theo dõi.
Vì , chuyện nhận nhiều tin nhắn riêng là điều bình thường.
Nhưng hôm nay, khi thấy biểu tượng thông báo nhỏ màu đỏ, tôi lại không bỏ qua như thường lệ.
Bấm vào, đó là thông báo về khách truy cập gần đây.
Phần lớn là học sinh học vẽ hoặc người hâm mộ của tôi.
Nhưng một ảnh đại diện đã thu hút sự ý của tôi.
Ảnh đại diện là một bức ảnh tự chụp rất đẹp.
Trong ảnh, ấy đầy tự tin và rực rỡ, vẻ đẹp toát lên sự mạnh mẽ.
Tôi bấm vào trang chính, bên trong trống không, chẳng có gì cả.
Chỉ có một bài đăng duy nhất, là lời chúc mừng sinh nhật tự của hệ thống.
Có một lượt thích.
Tôi bấm vào xem, quả nhiên là Trần Kỳ.
Hóa ra đây chính là lựa chọn khác của .
Bài đăng này từ khá sớm, vào khoảng nửa đầu năm nay.
Tôi chợt nhớ đến một buổi sáng nọ, Trần Kỳ với tôi rằng công ty vừa có một lãnh đạo mới đưa xuống, nghe là con của ông chủ.
Anh hỏi tôi, trong trường hợp này, sinh nhật ấy nên tặng gì.
Tôi bảo rằng suy nghĩ quá cầu kỳ sẽ phản tác dụng, chi bằng tặng một bó hoa, đơn giản mà tinh tế.
Bây giờ nghĩ lại, bó hoa đó chắc hẳn đã lén lút tặng riêng khi không ai thấy.
Và cũng đạt điều mình mong muốn ̀ giành vài dự án mới.
Trần Kỳ có tham vọng, có khát vọng.
Việc chọn người mang lại lợi ích cho mình, tôi có thể hiểu .
Nhưng không thể đồng , đặc biệt là cách phản bội của .
Giang Tranh từng rằng khi uống say đến nỗi phải nôn ra, Trần Kỳ vẫn gọi tên tôi.
Tôi không phủ nhận, Trần Kỳ từng rất tôi.
Khi say, đau đớn đến tận tâm can, những gì là:
“Vi Vi, còn phải cố gắng bao nhiêu nữa mới có thể thành công? Liệu có phải thế nào cũng không bằng một câu của những người đó?”
Tôi gương mặt đỏ bừng và ánh mắt mông lung của .
Tôi cũng không thể cho câu trả lời.
Xuất thân của mỗi người vốn không thể lựa chọn.
Có người sinh ra đã ở thành Rome.
Còn có người cả đời cũng chẳng biết Rome là gì.
Trần Kỳ muốn đi đường tắt.
Nhưng với người không có gia cảnh như , chạy quá nhanh sẽ dễ ngã càng đau.
Nghĩ đến đây, tôi nhận ra rằng, chia tay với Trần Kỳ là điều đã định sẵn.
Giống như lời bài hát:
Khát vọng tụ thành tháp cát, giá trị dần phân rẽ.
Quá nhiều thất vọng khiến niềm tin tôi dành cho dần sụp đổ.
7
Khi nhận cuộc gọi từ chủ nhà cũ, tôi hơi ngạc nhiên.
Sau khi chia tay Trần Kỳ, tôi nhanh chóng trả lại căn nhà cũ và chuyển đến nơi khác.
Dù có thể tỉnh táo chia tay, sống trong một nơi đầy ắp ký ức đã qua thì khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Qua điện thoại, giọng chủ nhà có vẻ vội vàng, xen lẫn bất lực, thậm chí còn mang chút trách móc.
“Cô Lục, trai không liên lạc với , đã loanh quanh trước cửa nhà vài ngày rồi. Làm phiền đến người mới quá, họ gọi cả cho tôi. Hai người có hiểu lầm gì thì tự giải quyết đi!”
Ông ấy nhắc đến “ trai,” khiến tôi thoáng ngơ ngác trong giây lát.
Chúng tôi chia tay cũng một thời gian rồi và tôi luôn bận rộn.
Hình bóng của Trần Kỳ gần như đã bị tôi bỏ lại phía sau.
Trần Kỳ, dường như lo tôi không chịu gặp, liền cầm lấy điện thoại của chủ nhà, trực tiếp :
“Lục Vi, có thể gặp để chuyện không?”
Tôi thở dài.
Tôi đã đổi chỗ ở, chặn liên lạc, không ngờ vẫn quay lại tìm tôi.
Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến người khác.
Dù không nghĩ ra giữa chúng tôi còn gì cần , tôi vẫn đồng ý gặp một lần.
Chúng tôi hẹn gặp ở một quán quen thuộc.
Khi tôi đến, dường như đã chờ một lúc.
Nhìn thấy tôi, tự nhiên gọi một ly cà phê Mỹ cho tôi.
Tôi giơ tay ngăn lại: “Bỏ rồi. Vào thẳng vấn đề đi.”
Anh khựng lại, lúng túng gấp lại thực đơn.
Tôi liếc , lại đồng hồ.
Gần đây tôi rất bận, nếu quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi.
Trần Kỳ dường như nhận ra sự mất kiên nhẫn của tôi, vẫn im lặng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi gõ nhẹ lên bàn để nhắc nhở.
Cuối cùng, đẩy một chiếc thẻ về phía tôi: “Nếu không đủ, có thể nghĩ cách thêm.”
Tôi nhíu mày, hoàn toàn không hiểu đang gì.
“Anh vừa nhận vài dự án, đã đầu tư hết vốn vào giai đoạn đầu. Nhưng từng dự án đều bị mắc kẹt ở bước phê duyệt.”
Sắc mặt Trần Kỳ rất tệ, rõ ràng không ngờ mình lại rơi vào cảnh này.
Tôi hiểu lý do im lặng lâu như .
Có lẽ là vì khó mà mở lời.
Bởi người từng phản bội vì “không còn giá trị,” giờ đây phải cúi đầu cầu xin giúp đỡ.
Nhưng...
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?” Tôi hỏi.
Tôi không cố giả vờ ngốc nghếch.
Mà thực tế, những gì chẳng hề liên quan đến tôi chút nào.
Khóe miệng nhếch lên một nụ tự giễu:
“Đừng giả vờ nữa, Lục Vi. Chủ nhiệm Châu là ba em. Dự án của đang tốt, tại sao đột nhiên bị chặn hết? Chẳng lẽ không phải do em?”
“Anh thừa nhận mình có lỗi với em trong chuyện cảm. Nhưng ít nhất trong công việc, vẫn có năng lực. Em muốn trả thù , cũng không cần phải đến mức này.”
Tôi bật .
Thật nực khi tôi bận rộn quay cuồng với công việc, còn lại cho rằng tôi rảnh rỗi đến mức nghĩ cách trả thù .
“Trần Kỳ, thử họ của tôi đi, rồi họ của cái người là ba tôi.”
“Tôi đã với từ lâu, tôi xuất thân từ gia đình đơn thân, không có ba.”
“Anh lấy đâu ra ý nghĩ rằng tôi đứng sau chuyện này?”
Trần Kỳ siết chặt ngón tay giữa, hít một hơi sâu.
Giống như đã công tác tư tưởng rất lâu, : “Anh không quan tâm giữa hai người có chuyện gì. Ông ấy là ba em. Dù chuyện này không phải do em , chỉ cần em một câu, không tin ông ấy không chịu giúp.”
“Xem như cầu xin em, Lục Vi. Nếu những dự án này bị hủy, mọi nỗ lực của suốt bao năm qua đều tan thành mây khói.”
Tôi nghe xong, chiếc thẻ trên bàn, rồi hỏi:
“Trong đây có bao nhiêu?”
Có lẽ vì thấy hy vọng, trở nên phấn chấn:
“Anh không tiện rõ, ... đảm bảo là đủ thành ý.”
Tôi gật đầu, giơ tay gọi phục vụ, cầu một cốc nước.
Trần Kỳ thấy tôi gật đầu, sắc mặt căng thẳng của dần dịu đi, cả người cũng thả lỏng hơn.
Bạn thấy sao?