“Còn cậu thì sao?”
Phải rồi, còn tôi thì sao? Có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra không?
Giữa tôi và Trần Kỳ, một vết nứt đã thật sự xuất hiện.
“Chờ ta về, tôi sẽ chuyện với ấy.”
Sau khi cúp máy, tôi nhận tin nhắn từ cảnh sát giao thông phụ trách xử lý vụ tai nạn lần trước.
Họ rằng bộ nhớ của camera hành trình đã đầy, video ngày xảy ra tai nạn chỉ còn một phần, nên việc xác định trách nhiệm gặp khó khăn.
Nhưng may mắn, đoạn quan trọng vẫn còn.
Họ nhắc tôi đến lấy thẻ nhớ và nhớ dọn dẹp dữ liệu kịp thời.
Tất cả như sắp đặt.
Điện thoại Trần Kỳ hết pin, để tôi là người đầu tiên xem video.
Có đôi khi, không thể không thừa nhận rằng giác quan thứ sáu của phụ nữ...
Chính xác đến mức nực .
Trần Kỳ, quả thực đã ngoại .
3
Vài ngày sau, Trần Kỳ trở về từ chuyến công tác, dáng vẻ mệt mỏi trên tay lại cầm một bó hoa.
Hoa hồng vàng xen lẫn hoa hồng phấn.
Anh đưa bó hoa đến trước mặt tôi, gương mặt ôn hòa:
“Những ngày đi công tác vừa qua đã lỡ mất sinh nhật em. Thật sự không kịp trở về, đừng giận , Vi Vi. Tối nay sẽ bù lại cho em.”
Tôi không trả lời, nhận bó hoa rồi tiện tay đặt sang một bên.
“Trần Kỳ, có hiểu ý nghĩa của hoa không?”
Anh ngẩn người, hơi lưỡng lự:
“Chọn sai à? Đây là nhờ chủ tiệm hoa đặc biệt phối màu mà.”
Tôi lắc đầu.
Anh không chọn sai.
Hoa hồng vàng, tượng trưng cho lời xin lỗi.
Chúng tôi đều là người trưởng thành, hiểu tính cách tôi.
Tôi sẽ không giận chỉ vì công việc của trùng với sinh nhật mình, một chuyện nhỏ nhặt như thế.
Nhưng lại đột nhiên mang hoa đến “xin lỗi”, chỉ e lý do không hẳn như lời .
Nghe đâu, đàn ông khi sai thường cảm thấy bất an và cố gắng “bù đắp” theo cách này hay cách khác.
“Hay đặt nhà hàng, chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
Vừa , vừa bước vào phòng ngủ để thay quần áo, một bên còn hỏi tôi bộ nào đẹp hơn.
Tôi ngồi trên sofa không một lời, cho đến khi nhận ra tôi không trả lời.
Anh chậm rãi tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
“Sao thế? Không vui à?”
“Sinh nhật đã qua rồi, không cần phải bù lại. Tôi mệt, đi ngủ trước đây.”
Tôi đứng dậy, bước về phía phòng ngủ.
Giọng dần trở nên mất kiên nhẫn: “Trước giờ em đâu có vì mấy chuyện cỏn con thế này mà giận dỗi với . Lần này là sao đây?”
Anh dường như cố gắng kìm nén, dịu giọng dỗ dành: “Đương nhiên chuyện này là lỗi của . Anh không em không giận mà.”
“Trần Kỳ,” tôi xoay người ngắt lời , “chúng ta chia tay đi.”
Anh như không ngờ mọi chuyện lại đi đến mức này, sững người.
Một lúc lâu sau, mới lên tiếng: “Cho một lý do.”
Tôi rút thỏi son từ túi áo ra, đưa lên trước mặt .
“Anh có biết không? Đây là của tôi.”
Cuối cùng, cũng nhận ra vấn đề, sắc mặt chợt sa sầm.
“Vậy là em cố ý thử lòng ?”
Tôi không đáp, chỉ đứng yên .
Trần Kỳ bật đầy giận dữ: “Vậy thì em càng nên biết, chẳng gì cả. Nếu đây là đồ của người phụ nữ khác thì thôi đi, rõ ràng là của em. Em cần gì vì chuyện này mà giận chứ?”
“Điều tôi quan tâm là sự lừa dối của . Tại sao lừa tôi, không tự hiểu sao?”
Tôi cứ ngỡ câu này đã đủ để hiểu rằng tôi đã biết tất cả.
Nhưng không ngờ, Trần Kỳ vẫn không chịu dừng lại.
Anh nhắn tin cho Giang Tranh, bảo cậu ta đến đây để đối chất trước mặt tôi.
“Anh chỉ sợ em giận nên mới nhờ Giang Tranh giúp. Dù gì cũng không chuyện gì có lỗi với em. Nhiều chuyện không bằng bớt chuyện. Chỉ là không ngờ đây là đồ của em.”
Nói xong, không gì thêm nữa.
Tôi đoán có lẽ vì chính cũng nhận ra không thể tiếp tục bịa chuyện nữa.
Nếu thật sự không gì sai, thì khi tôi hỏi, phản ứng đầu tiên của hẳn phải là phủ nhận.
Chắc chắn không thể có chuyện ai đó để quên thỏi son này trong xe .
Nhưng lại chọn cách dối, vì trong xe quả thực đã có người mà không muốn tôi biết ngồi lên.
Giang Tranh đến rất nhanh, là tôi ra mở cửa.
Đi cùng cậu ta còn có Tiểu Vũ.
“Sếp, chị đừng giận nữa, đều tại tôi cả. Trần Kỳ thật sự không với tôi trước, Tiểu Vũ cũng có thỏi son đó. Tôi mới nghĩ là mình để quên trong xe ấy, không ngờ lại mọi chuyện rối tung lên.”
“Chuyện này tôi cũng đã giải thích với Tiểu Vũ rồi.”
Tôi quay sang Tiểu Vũ:
“Cậu kể với ta chuyện tôi gọi điện cho cậu rồi à?”
Tiểu Vũ tránh ánh mắt tôi, do dự gật đầu.
“Vi Vi, nếu chỉ là hiểu lầm, hay là chúng ta đừng giận nữa nhé?”
Nhà có chuyện không nên để người ngoài biết, tôi mời họ vào trong.
Giang Tranh có vẻ nghĩ rằng tôi đã tin lời giải thích của ta, liền ngồi xuống, bắt đầu tìm nước uống: “Đến gấp quá, sợ cậu không rõ . Anh đây coi như tận nghĩa khí rồi nhé.”
Sắc mặt Trần Kỳ xanh mét, không đáp.
Tôi bước đến, rót một cốc nước đặt trước mặt Giang Tranh.
“Trước hết, lần này có vẻ Trần Kỳ và chưa thống nhất lời khai. Anh cố ý giúp cậu ta, cậu ta lại bảo nhầm, tưởng mình để quên thỏi son.”
Sắc mặt ba người trong phòng càng lúc càng khó coi.
“Thứ hai, có lẽ các vẫn chưa biết, tôi đã xem gì trong camera hành trình của Trần Kỳ.”
4
Sắc mặt của ba người trong phòng biến đổi không ngừng.
Người đầu tiên phản ứng là Tiểu Vũ.
Cô chỉ vào Giang Tranh, đôi mắt đỏ hoe:
“Ý là gì? Vậy là thật sự cùng Trần Kỳ hợp tác lừa Vi Vi, bị lật tẩy rồi lại quay sang lừa cả tôi sao?”
Giang Tranh lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, trả lời qua loa.
Hai người bắt đầu tranh cãi nhỏ.
Tôi về phía Trần Kỳ.
Anh ngồi yên lặng, không rõ đang nghĩ gì.
Khi nhận ra ánh mắt tôi, quay sang tôi.
Giọng mang theo chút tức giận, lại là với Giang Tranh:
“Đủ rồi, đừng cãi nữa!”
“Em đã biết từ trước, tại sao còn giả vờ không hiểu? Thấy che giấu, giải thích trước mặt em, em có cảm thấy mình rất thông minh, rằng em đang xoay như con rối không?”
Nhìn lúc này, tôi mới ngạc nhiên nhận ra một điều.
Thì ra, khi đàn ông bị vạch trần, họ chỉ biết biện minh yếu ớt, rồi tức giận vì xấu hổ.
Nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy hối lỗi.
Trong đoạn video từ camera hành trình mà Trần Kỳ nghĩ rằng không ai thấy, trai tôi đã dành những lời tỏ chân thành cho một người phụ nữ khác.
Cách thổ lộ vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Anh dùng chính những lời thề hẹn từng thuộc về tôi để trao cho ta.
Tôi không thấy hình ảnh.
Bạn thấy sao?