Trong xe trai, tôi phát hiện một thỏi son.
Tôi hỏi ta là của ai.
Anh chỉ sững lại trong thoáng chốc, sau đó liền không chút do dự đáp:
“Chắc là của , không tin thì để gọi cho cậu ấy ngay.”
Anh lấy điện thoại ra trước mặt tôi và bấm số.
Đầu dây bên kia tỏ ra bất ngờ, rằng đã tìm kiếm khắp nơi, hóa ra lại để quên trong xe của .
Sau khi cúp máy, nắm lấy tay tôi, ôn hòa:
“Yên tâm chưa? Chúng ta quen nhau nhiều năm như , em còn không tin sao?”
Tôi , không đáp lại.
Bởi vì thỏi son này là của tôi.
1
Ánh mắt mang theo ý dò xét.
Tôi siết chặt thỏi son trong tay, nhẹ nhàng trả lời:
“Ừ.”
Trần Kỳ dường như bị thái độ lạnh nhạt của tôi cho bối rối, cẩn trọng hỏi: “Sao ? Em giận à?”
Tôi lắc đầu, khẽ mỉm , bước qua : “Lái xe đi.”
Cúi đầu, tôi lấy điện thoại ra và mở ứng dụng mua sắm.
Từ khóe mắt, tôi thấy Trần Kỳ thở phào nhẹ nhõm, khởi xe.
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng phương tiện đông đúc giờ tan tầm, tiếng còi xe inh ỏi khiến tôi có chút bực bội.
Lúc này, tôi mở lịch sử đặt hàng trong ứng dụng mua sắm.
Thỏi son này do của ta giới thiệu cho tôi. Lần gặp trước, tôi bị ấy “dụ mua”, liền đặt hàng ngay sau đó.
Khi nhận , tôi tiện tay để trong xe , hôm nay mới tìm thấy.
Nếu không có lịch sử mua hàng, với cách ta khẳng định chắc chắn và có chứng, có lẽ tôi thật sự đã nghi ngờ trí nhớ của mình.
Có khi nào thỏi son này không phải của tôi, mà là của bè để quên khi ngồi xe ?
Tiếc rằng, từ cách xử lý lần này, rõ ràng không chỉ đang giấu tôi chuyện gì, mà còn biết rằng tôi sẽ không vui nếu phát hiện ra.
Cho nên, đã sắp xếp trước với mình để đối phó với câu hỏi của tôi.
Nụ trên mặt tôi nhạt đi. Tôi quay đầu, ra ngoài cửa sổ với gương mặt không cảm .
Quen Trần Kỳ vài năm nay, luôn là một người trai tốt.
Quan tâm tôi, chăm chỉ trong công việc.
Anh thường phải cố gắng việc để sớm có một chỗ đứng ổn định ở thành phố này.
Tôi thương vất vả, khuyên đừng quá nóng vội. Với những người trẻ, chỉ dựa vào chính mình để trụ vững ở một thành phố lớn là điều không dễ dàng.
Dù sao, gia cảnh của Trần Kỳ không mấy khá giả, không thể hỗ trợ cho .
Có lẽ vì tự ái, mỗi lần tôi khuyên đi chậm lại, đều tỏ ra không vui, hỏi rằng tôi có phải không tin vào năng lực của .
Dần dần, tôi cũng mặc kệ.
Ngoài điểm này, chúng tôi gần như không có mâu thuẫn.
Trần Kỳ trong ngành kỹ thuật, thường xuyên phải xã giao.
Những chuyện trên bàn rượu, tôi không biết rõ, chỉ có thể dựa vào niềm tin trong cảm để đối đãi với .
Từ trước đến nay, chưa từng điều gì vượt quá giới hạn, luôn khiến tôi an tâm.
Nhưng kể từ hôm nay, niềm tin này dường như khó có thể duy trì.
Thân xe bất ngờ chồm về phía trước, Trần Kỳ nhíu mày đạp mạnh phanh, có vẻ như vừa va quẹt với một chiếc xe khác.
“Em ở trong xe, xuống xem.”
Anh đóng cửa xe, đứng trước đầu xe chuyện với tài xế bên kia, rất tự nhiên lấy ra một điếu thuốc đưa cho đối phương.
Trần Kỳ không hút thuốc, vì công việc, luôn mang theo bên mình.
Hai người chuyện một hồi lâu, cuối cùng cảnh sát giao thông đến và cầu hai bên để lại thông tin liên lạc.
Trần Kỳ gõ cửa kính xe:
“Vi Vi, điện thoại hết pin rồi, em thêm WeChat của người ta giúp .”
Tôi đưa điện thoại cho .
Điện thoại của Trần Kỳ đang tối đen, yên lặng nằm bên cạnh tôi.
Sau khi xử lý mọi chuyện, tâm trạng rõ ràng không tốt, trông khá cáu kỉnh.
“Toàn mấy chuyện rắc rối.”
Rắc rối...
Có lẽ hiểu rõ, thứ khó giải quyết không phải là vụ va quẹt nhỏ này.
Mà là thỏi son kia.
2
Sau đó vài ngày liền, Trần Kỳ bận rộn với công việc hoàn thiện dự án ở nơi khác.
Chúng tôi ngầm hiểu với nhau, không ai nhắc lại chuyện về thỏi son kia.
Nhưng thực ra, cả hai đều biết rõ rằng, nếu nhắc đến, mối quan hệ này có lẽ sẽ bước sang một ngã rẽ mới.
Có thể, không còn đường quay lại.
Tôi không phải kiểu người hay so đo những chuyện vặt vãnh.
Trần Kỳ cũng thường tôi không giống những khác, dường như không thích hỏi những câu kiểu như: “Anh có em không?”, “Yêu đến mức nào?”
Đôi khi, còn rằng nếu có ngoại , tôi chắc cũng chỉ bình tĩnh mà cuốn gói đi.
Lời đó vừa đúng, vừa sai.
Phụ nữ trong luôn có sự chiếm hữu.
Nếu không, chỉ có thể rằng tôi không ta.
Rõ ràng, cảm tôi dành cho Trần Kỳ không hề nhạt nhòa.
Tôi vẫn sẽ nổi giận khi biết ấy dối mình.
Dù gì, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn mang chút màu sắc huyền bí.
Những chuyện mà đàn ông tốn công sức để giấu giếm , cho cùng cũng chỉ xoay quanh những điều đó.
Đằng sau thỏi son kia, rất có thể là một người phụ nữ khác.
Nhưng tôi chưa định đối chất với ngay.
Khi chưa có bằng chứng cụ thể, tôi không muốn mình trở thành kẻ mất kiểm soát.
Không cần thiết để bản thân rơi vào thế bị .
Tuy nhiên, từ sau sự lừa dối này, niềm tin giữa chúng tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Anh có vô số cách để không tôi tức giận, lại chọn cách khó chấp nhận nhất ̀ lừa gạt.
Từ nay trở đi, mỗi lời , tôi đều không thể không nghi ngờ.
Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định gọi điện cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ là của Giang Tranh, thân của Trần Kỳ, cũng là người từng giới thiệu thỏi son đó cho tôi.
Chúng tôi là bè nhiều năm, giờ đây khi họ đã hợp tác để lừa tôi, cũng có khả năng họ sẽ lừa cả ấy.
Tôi kể sơ qua sự việc cho Tiểu Vũ nghe.
Cô ấy dường như rất bất ngờ:
“Không thể nào, Trần Kỳ không thể chuyện như .”
“Tôi cũng hy vọng mình nghĩ nhiều, có lẽ không phải ngoại đâu.”
Tôi ngừng lại một chút, rồi tiếp:
“Nhưng cậu nên để ý Giang Tranh. Tuy hơi khó nghe, người ta thường : 'Vật họp theo loài.' Có lẽ ta cũng sẽ chọn cách tương tự để đối phó với cậu.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó Tiểu Vũ lên tiếng, giọng nghẹn ngào:
“Vi Vi, nếu tôi gặp phải chuyện này thì phải sao đây? Tôi và Tranh ca bên nhau bao nhiêu năm rồi, ngoài ấy ra, tôi còn có thể ở bên ai nữa?”
Tiểu Vũ là đơn thuần, có chút mù quáng trong .
Ngay cả tôi, đối mặt với huống này còn phải lưỡng lự, huống chi là ấy.
Tôi không khỏi mềm lòng, đổi giọng:
“Đừng lo lắng, tôi chỉ nhắc cậu thôi. Dù sao mọi chuyện cũng chưa xảy ra. Hy vọng tôi chỉ đang nghĩ ngợi lung tung.”
Bạn thấy sao?