Kính Trung Hội - [...] – Chương 3

Ban đầu tôi nghĩ mở mắt âm dương thì có thể thấy đường.

 

Nhưng đúng là không dễ giải thích với bác ấy.

 

Tôi nhận lấy đèn pin, : “Cảm ơn bác.”

 

Bác xua tay: “Không cần cảm ơn. Có gì thì cứ gọi tôi một tiếng.”

 

Tôi đi thẳng về phía trước, dựa theo sơ đồ đơn giản mà Bùi Linh vẽ, cuối cùng cũng tìm cái gò đất nhỏ ấy.

 

Trên đó đã phủ đầy cỏ dại.

 

Trong bóng tối, một đốm sáng nhỏ ở trên gò đất, như thể đang say ngủ.

 

Tôi tiến lại gần, nhổ hết cỏ dại.

 

Sau đó, trồng những bông hoa nhỏ tôi đã mua xuống.

 

Tôi nghe thấy một giọng đầy kinh ngạc: “Bùi Linh, là em sao?”

 

5

 

Đốm sáng rời khỏi ngôi mộ, lấp lánh giữa bầu trời đêm, trông như một con đom đóm.

 

Niềm phấn khởi của ta nhanh chóng nguội lạnh, thất vọng : “Hóa ra không phải.”

 

Tôi không khỏi nhớ đến cuộc trò chuyện không lời trước đây với Bùi Linh.

 

Trên ban công của Minh Chú, ấy nở nụ mỉm nơi khóe môi.

 

[Tôi quen ấy từ khi còn rất nhỏ.]

 

[Trong công viên, ấy lúc nào cũng chơi một mình.]

 

[Tất cả các nhỏ đều lờ ấy đi.]

 

[Thế nên tôi đã chủ đến bắt chuyện với ấy.]

 

[Chào cậu, có muốn chơi đắp cát với tôi không?]

 

[Vẻ mặt kinh ngạc của ấy, đến giờ tôi vẫn không thể quên .]

 

[Anh ấy hỏi: Cậu đang chuyện với tôi à?]

 

[Tôi trả lời: Tất nhiên rồi.]

 

[Không với cậu thì còn ai nữa?]

 

……

 

Tôi vào đốm sáng lơ lửng, : “Bùi Linh sẽ không đến nữa.”

 

Anh ta khẽ đậy, bay vòng qua phía bên tôi: “Cô có thể nghe thấy tôi ?”

 

Tôi nghiêng người ta, khẽ gật đầu, : “Bùi Linh nhờ tôi thay ấy gửi lời xin lỗi đến , ấy sẽ không bao giờ đến nữa.”

 

Trên đời này, thứ tàn nhẫn nhất chính là sinh ly tử biệt.

 

Họ tuy vẫn còn tồn tại, mãi mãi không thể gặp lại.

 

Một người ở bên trong thế giới con người, một người ở bên ngoài thế giới con người.

 

Đốm sáng nghe xong lời tôi , từ từ hạ xuống.

 

Anh ta thở dài : “Tôi biết. Nếu ấy có thể đến, nhất định sẽ đích thân đến, tuyệt đối không nhờ cậy .”

 

“Khi thấy trồng những bông hoa này, tôi đã biết chuyện đó là thật rồi.”

 

Anh ta buồn bã : “Chắc chắn là ấy đã chết.”

 

Anh ta như đang kể về một cánh hoa rơi rụng.

 

Tôi căng thẳng hỏi: “Anh biết ấy qua đời rồi sao?”

 

Bùi Linh đã dặn tôi không nhắc đến nguyên nhân cái c.h.ế.t của ấy.

 

Đốm sáng đau khổ : “Sao có thể không biết chứ?

 

“Cô có đôi mắt âm dương, cả thành phố này chỉ có một mình ấy.

 

“Có ma rằng ấy đã bị dìm xuống dòng sông!”

 

6

 

Đột nhiên, tôi phát hiện đôi mắt mình như mất kiểm soát.

 

Một số hình ảnh mơ hồ, tựa như ảo ảnh, hiện lên trước mắt tôi.

 

Tôi bắt đầu thấy…

 

Ơ, thêm nhiều đốm sáng nữa.

 

Anh ta : “Tôi đã tìm rồi, dọc theo Điếm Giang, tìm rất lâu, rất lâu. Tìm suốt mấy ngày mấy đêm liền.”

 

“Nhưng không thấy ấy đâu cả.”

 

“Tôi đã nghĩ, có lẽ ấy chưa chết. Cô ấy chỉ là đi đến nơi khác, lúc này đây, ấy sẽ đến gặp tôi theo lời hứa.”

 

Đốm sáng lấp lánh, ngày càng yếu đi, tựa hồ sắp biến mất.

 

“Tôi không thể đánh bại người đó.”

 

“Không thể báo thù cho ấy.”

 

“Cô đến đây, chứng tỏ cũng là của Bùi Linh.”

 

“Tôi khuyên mau rời khỏi thành phố này.”

 

“Hắn vẫn đang tìm kiếm những người như các .”

 

Nói xong, đốm sáng tắt lịm.

 

“Tôi rốt cuộc vẫn không thể đợi ấy...”

 

7

 

“Haiz!”

 

Một tiếng thở dài vọng lại từ nơi không xa.

 

Tôi theo, thấy một đốm sáng mờ mờ, như thể một hình bóng khom lưng.

 

Bóng sáng ấy : “Tả Viên là một đứa trẻ tốt.”

 

Tôi sững sờ chỗ đốm sáng vừa biến mất, không ngờ mọi chuyện lại đột ngột như .

 

Tôi hỏi: “Sao cậu ấy lại biến mất?”

 

Đốm sáng khom lưng tiến lại gần tôi, : “Cậu ta ấy à, vốn còn cao lớn hơn cả ta. Nhưng từ khi vào thành phố một chuyến, thì chỉ còn lại chút xíu này.

 

“Chút xíu này là nỗi chấp niệm muốn gặp lại ấy.

 

“Nhưng không gặp nữa rồi.”

 

Tôi chớp mắt, bất giác thấy lòng mình nặng trĩu.

 

Bóng sáng : “Cô ấy cũng là một tốt. Mỗi lần đến trò chuyện với Tả Viên, đều thắp cho bà lão này một nén nhang.

 

“Nụ ấy ấm áp rạng rỡ, còn đẹp hơn cả những bông hoa nhỏ này.”

 

“Tả Viên, đứa trẻ ấy, nếu không nhờ ấy lập mộ, cả đời này cậu ta chỉ là một hồn dã quỷ.”

 

“Đáng thương thay!”

 

“Bị Kính Trung hội để ý rồi.”

 

Tôi khẽ rùng mình, hỏi: “Kính Trung hội là gì?”

 

Bà ta : “Kính Trung hội chính là những kẻ mà Tả Viên nhắc đến, đã c.h.ế.t Bùi Linh.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...