Hiểu tính cách ông chủ, ngoài mặt nghiêm khắc lòng dạ mềm mỏng, tôi : “Ông chủ, tôi đâu có định chiếm lợi của ông. Thế này đi, tôi sẽ dọn dẹp miễn phí một phó bản cho ông.”
Thấy ông không mảy may lay , tôi liền nhấn mạnh: “Miễn phí dọn dẹp hai phó bản.”
Một trong những cái đầu của ông đột nhiên quay ngoắt về phía tôi, không hề mang nét , giọng gằn lên: “Cô nghĩ thấy ma quỷ trong thế giới thực là chuyện tốt à?!”
Rất hiếm khi thấy ông tức giận, tôi bị dọa đến sững người.
Ông : “Thế gian chia hai cõi âm dương, hai cõi không thể hòa hợp, người và ma mỗi bên có con đường riêng.
Nếu tôi mở mắt âm dương cho , mọi chuyện kỳ quái sẽ hiện lên trước mắt .
Cô vốn đã có năng lực vượt qua các phó bản, nếu có mắt âm dương, chỉ cần sơ ý sẽ bị lạc vào đường âm dương không lối thoát.”
Tôi gượng : “Chắc không đáng sợ đến mức đó đâu nhỉ?”
Ông chủ quay đầu, giọng lạnh lùng: “Cô đã trải qua không ít lần cận kề cái chết, tại sao còn chưa hiểu phải tránh xa hiểm nguy?”
“Tôi sẽ không mở mắt âm dương cho đâu.”
“Nhưng mà…”
Lời tôi còn chưa kịp hết đã bị ông ngắt ngang: “Không cần phải thêm.”
Dọn dẹp xong văn phòng của ông chủ, tôi ỉu xìu bước ra.
Thế , khi đi ngang qua căn phòng của phó bản Minh Chú, tôi vẫn không kìm mà dừng lại.
Tôi đặt thùng rác xuống, rồi quay lại văn phòng ông chủ, lớn tiếng gọi: “Thanh thiên đại lão gia, cầu xin ngài mở mắt âm dương cho tôi đi mà!”
3
“Ông đã , chúng ta là gia đình.”
Trong đại gia đình kỳ quái và đáng sợ này, tôi đã gắn bó sâu sắc với những NPC ở đây.
Cô hay thích dọa người này, từ lúc nào tôi cũng đã quen với sự hiện diện của ấy.
Luôn có thể phát hiện ra ấy trong tủ quần áo, dưới gầm giường, hay dưới tầng hầm…
Như một người chơi trốn tìm hồi bé.
Chẳng lẽ mở mắt âm dương còn nguy hiểm hơn phó bản 3S sao?
Ông chủ : “Nhưng không thể lường trước những mối nguy hiểm bên trong, vì chưa từng trải qua.”
Tôi lấy ra chổi, hốt rác, cây lau nhà và giẻ lau.
Mấy thứ này đều là đồ vật có thực thể, có thể tổn thương cho NPC.
Tôi : “Có bốn món thần khí ông ban cho, tự bảo vệ chắc không thành vấn đề. Hơn nữa, tôi có thể bất cứ lúc nào cũng quay về đây.”
Ông chủ tôi rất lâu, rồi : “Có lúc thật sự không hiểu nổi , tránh lợi tìm là bản năng sinh tồn của sinh vật. Cô ta cũng đâu mang lại lợi ích gì cho .”
Tôi : “Có lẽ vì tôi là một ngọn pháo hoa khác biệt.”
Ông : “Được rồi, tôi có thể mở mắt âm dương cho , c.h.ế.t rồi đừng quay lại đây NPC, nơi này không nhận.”
Tôi mỉm : “Tuân lệnh.”
Dù sao thì sự ra đời của một NPC cũng là nỗi đau vô tận.
Một lúc sau.
Ông chủ : “Đã mở mắt âm dương xong rồi, nó sẽ tiêu hao sức mạnh linh hồn của , đừng sử dụng quá thường xuyên. Cô phải học cách kiểm soát nó, một khi kích hoạt, có thể sẽ thấy một vài thứ kỳ lạ.”
Có lẽ sẽ không có thứ gì kỳ quái hơn NPC chứ?
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Giờ tôi đi trước đây, ông chủ.”
Phân loại rác xong rồi đưa vào bãi rác, tôi quay trở lại thế giới thực.
Mở mắt ra, liền thấy…
Sao trên đường lại có mấy tấm gach men thế này?
Điện thoại rung lên thông báo tin nhắn.
Tôi mở ra, là tin nhắn từ ông chủ.
[Quên với , tôi chỉ mở cho bản cấu hình thấp thôi.]
4
Khóe miệng tôi giật giật, ông chủ đúng là người biết tiết kiệm đến từng đồng.
Sau quá trình kiên trì không ngừng mò mẫm, cuối cùng tôi cũng thuần phục đôi mắt bướng bỉnh này.
Đây chắc chắn là cảnh tượng quý giá minh chứng cho khả năng sử dụng mắt một cách khoa học của con người hiện đại.
Hì hì.
Tiếp theo chính là đi gặp người vô hình của Bùi Linh.
[Tôi từng hứa sẽ trồng cây xanh và hoa tươi trước mộ ấy.]
[Nhưng giờ tôi không thể nữa.]
[Xin hãy giúp tôi thay.]
Đêm khuya, tôi bắt taxi đến núi Tây Nguyên.
Bác tài xế : “Cô à, đêm hôm thế này mà đến núi Tây Nguyên gì? Chỗ đó hoang vắng không một bóng người, lại toàn là mồ mả.”
Nói rồi, bác ấy tôi qua gương chiếu hậu: “Nếu không phải trả nhiều tiền, tôi cũng chẳng dám chở đâu.”
Tôi đáp: “Giúp thắp mấy nén nhang.”
Bác gật đầu: “Chắc là ngày giỗ nhỉ? Thanh minh qua rồi, còn Trung nguyên thì chưa đến.”
Tôi ra ngoài cửa sổ, : “Chắc là .”
Chiếc taxi vòng vèo lên núi Tây, hai bên đường rừng núi yên tĩnh lạ thường.
Bác tài dừng xe ở một điểm: “Không xa phía trước là khu mộ. Ở đây khó gọi xe, tôi sẽ đợi một lát.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Vừa bước mấy bước, bác đã gọi tôi lại: “Cô cứ đi như thế này à? Không mang theo đèn pin sao?”
Tôi lắc đầu.
Bác mở cốp xe: “Trên núi không giống trong thành phố, ổ gà ổ voi nhiều lắm, cầm cái đèn pin này đi, lát nữa trả tôi là .”
Bạn thấy sao?