Ánh mắt hắn chỉ lướt qua cỗ xe vừa đi, rồi trở lại trên người ta:
“Hôm nay con đến là muốn báo với mẫu thân, hôn sự giữa con và nương họ Tần đã định vào mùng Một tháng sau. Tuy người và phụ thân đã hòa ly, dù sao vẫn là sinh mẫu của con. Nếu muốn đến, có thể lấy thân phận thân thích mà dự lễ.”
Hắn đứng đó, thân hình thẳng tắp, ánh mắt chẳng chút vui buồn, như đang một người xa lạ.
Ta cúi mắt, lòng ngổn ngang.
Tính cách hắn từ nhỏ đã bộc lộ: không thích gần gũi ta, không muốn để người khác mình lớn lên dưới tay đàn bà.
Hắn xét thời, cân lợi, việc gì cũng tính toán.
Ngay cả hôm ta hòa ly, hắn cũng lạnh lùng phân tích cho ta các đường lui, và khi ta quyết định ra đi, đã thản nhiên đáp lời phụ thân rằng vì sao không theo ta: “Mẫu thân, với con thì vô dụng.”
Trong lòng dâng lên nỗi đau nhạt nhòa, hồi lâu ta mới :
“Cứ xem đã.”
Không nghe thấy câu trả lời như ý, trên mặt hắn thoáng qua nét kinh ngạc, cũng không thêm, xoay người lên ngựa đi mất.
4
Từ đó, Hầu phủ không còn ai tới tìm ta, chỉ Văn Lễ và công chúa đến hai lần.
Văn Lễ đã cao lớn hơn, tuy gương mặt hơi gầy tinh thần sáng sủa.
Nó ta, giọng nghiêm trọng:
“Cô nương họ Tần dường như đã mang thai, là của Nhị hoàng huynh.”
Ta chao đảo, suýt ngã.
Rốt cuộc, ta vẫn quay lại Hầu phủ.
Không biết từ đâu An Ninh hầu xuất hiện, giọng đầy mỉa mai:
“Tưởng đâu có cốt khí, hóa ra vẫn quay lại?”
“Đáng tiếc, bái đường xong rồi, nơi này đâu còn chuyện của nàng.”
Trưởng tử đứng bên, ánh mắt chẳng hề ngạc nhiên, nhàn nhạt :
“Con đã sớm rồi, nàng sẽ quay lại thôi. Muốn bắt rồi buông, lui mà tiến – mấy trò ấy xưa rồi. Phụ thân hà tất phải để ý.”
Ta không đáp, đi thẳng đến tân phòng.
Rẽ vài khúc, liền gặp nương họ Tần đang hỷ nương dìu đi.
Thấy ta chặn đường, nàng cũng không nổi giận, chỉ hỏi:
“Phu nhân có chuyện gì?”
Ta phẩy tay, nữ y tiến lên định bắt mạch.
Nàng mới sững lại, kinh hãi lùi về sau:
“Vị phu nhân này muốn gì?”
Có lẽ lùi quá mạnh, chân trượt, nàng bất cẩn đập vào giả sơn phía sau, khăn trùm đầu rơi xuống đất, lộ ra gương mặt hoảng sợ.
Lúc này, An Ninh hầu và trưởng tử cũng vội vã đuổi tới, lập tức trừng mắt:
“Nàng đang gì?!”
Trưởng tử đỡ nàng dậy, sắc mặt u ám:
“Mẫu thân thật sự không thể thấy con tốt đẹp sao?!”
“Trước thì hôn sự không ổn, ngăn con thành thân, giờ lại đến đây nhục thê tử của con – rốt cuộc đã đủ chưa?”
Nói rồi hắn nhắm mắt lại, giọng đầy chán chường:
“Hầu phủ không hoan nghênh người, vị phu nhân này, xin mời về!”
Phu nhân – hắn thậm chí chẳng muốn gọi một tiếng “mẫu thân” nữa.
Ta trầm ngâm giây lát, sang nương họ Tần, định mở lời thì chợt có tiếng bước chân dồn dập, quản gia hoảng hốt chạy vào:
“Lão gia, không xong rồi, nghe Ngự lâm quân đã vây Tần gia, đang chuẩn bị xét nhà!”
Trưởng tử mở to mắt, không thể tin nổi, lập tức về phía ta.
Còn ta, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt như trút gánh nặng của nương họ Tần.
Ta lập tức hiểu ra – nàng đã có chuẩn bị từ trước.
Trưởng tử nhanh bước đến trước mặt ta, chằm chằm:
“Mẫu thân, đã biết trước sẽ có hôm nay?”
Ta khẽ nhắm mắt:
“Ta đã khuyên con rồi.”
Ánh mắt hắn như muốn xuyên thủng ta, gần như nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào nương họ Tần:
“Bắt mạch cho nàng!”
5
Kết quả, tự nhiên chẳng như ý.
Cô nương họ Tần đã mang thai, hơn nữa đã gần ba tháng.
Trưởng tử nổi trận lôi đình, định đá cho một cước bị hỷ nương ngăn lại.
Ánh mắt nàng ta lướt qua ta, ung dung chỉnh lại phượng quan, nửa nửa giễu:
“Hầu gia, Thế tử, chúng ta chuyện chứ?”
Ta không rõ bọn họ gì, chỉ thấy khi quay lại, sắc mặt An Ninh hầu đen kịt, còn trưởng tử thì càng thêm u ám.
Trong thư phòng, trưởng tử chống một tay lên bàn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, giọng trầm hẳn:
“Mẫu thân biết chuyện này từ khi nào? Đã biết, sao không sớm cho con?!”
Ta quay đầu đi:
“Vô nghe , thật giả không rõ, chỉ có thể nhắc con đôi câu.”
Chuyện của Tần gia, Văn Lễ đã có tính toán riêng, ta không muốn nhiều lời hỏng kế hoạch của nó.
Hắn ta chằm chằm một hồi, rồi đứng thẳng người, lạnh:
“Cũng phải, người ở quê bao năm, biết gì mấy chuyện này?”
Đoạn lại sang An Ninh hầu, thở dài:
“Thôi thì đã leo lên thuyền của Nhị hoàng tử, cũng chỉ có thể như . Nếu hắn thật sự lên ngôi, coi như chúng ta có công theo rồng.”
An Ninh hầu vẫn giữ sắc mặt căng cứng:
“Chỉ là ủy khuất cho con, vừa mới thành thân đã phải cha cho người khác.”
Lúc này ta mới hiểu, thì ra Nhị hoàng tử đã sớm tính toán với An Ninh hầu phủ. Hắn biết Tần gia sắp diệt vong, nên cố ý tìm cho con mình một “người cha chịu tội thay”.
Nghe ý bọn họ, là muốn hoàn toàn buộc mình với Nhị hoàng tử.
Bạn thấy sao?