Kinh ! Phật Tu [...] – Chương 99

Tống Đoan nhíu mày, cũng không ngần ngại chuyện này ra, trả lời rất dứt khoát: “Đây không phải là dịch bệnh, ngược lại hình như là thuật.”

Chú thuật, cũng chính là nguyền rủa.

Nói cách khác, lần này Hoài Thành gặp chuyện không may là bởi vì có người hạ nguyền rủa.

Như những người đó trị không khỏi là có nguyên nhân.

Có lẽ chỗ pháp trường này chính là một cái trận pháp.

Khanh Linh chỉ xuống mặt đất: “Có lẽ trận pháp thuật ở trong này.”

Mọi người đều ngạc nhiên.

Cổ Vũ Yên nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi biết?”

Khanh Linh: “Đoán.Những Hồn hỏa kia chỉ xuất hiện sau khi đốt cháy thi thể, vừa xuất hiện lập tức bị người ta hạ Thuật Khôi Lỗi, thì chỉ có ở nơi này mới có thể tay chân .”

Lời này rất có đạo lý.

Nơi này không có ai có nhiều lửa ma trơi hơn nàng.

Tống Đoan khẽ gật đầu: “Có lý.”

Hắn lập tức : “Chúng ta đi xuống dưới đó xem thử không?”

Chỉ vì một suy đoán đã tùy tiện đi xuống, xét thấy không đủ cẩn thận.

Cổ Vũ Yên hơi không đồng ý: “Như có phải quá mạo hiểm rồi không…”

Nàng ta còn chưa hết, Lâm Ngân Chi đã mở miệng: “Được.”

Nét mặt Cổ Vũ Yên thoáng thay đổi.

Nếu đã có chủ ý này, Tống Đoan lập tức giao Tiểu Kim Uyên lại cho Khanh Linh: “Đã là thuật, Thần Mộc trả lại cho Khanh nương.”

Tiểu Kim Uyên có vẻ mệt mỏi, nó đã quen ngủ ở chậu hoa.

Khanh Linh không có trách nhiệm nhận lấy.

Nàng lại sang Lâm Ngân Chi, lúc này Lâm Ngân Chi vẫn đang khỏe mạnh, không có bị thương.

Nhưng theo trong kịch bản, ở Hoài Thành y lại bị thương rất nặng, như thì kịch bản chính là sau khi phát hiện ra thuật.

Tiếp tục đi xuống dưới sẽ có nguy hiểm.

Cảm nhận ánh của nàng, Lâm Ngân Chi ngước mắt sang, sắc mặt bình thản: “Khanh nương có lời gì muốn sao?”

“Không có gì.” 

Cô ngẫm nghĩ, vẫn nên dựa vào chủ nghĩa nhân đạo nhắc nhở một câu: “Các ngươi cẩn thận chút.”

Ta sẽ không đi cùng.

Lâm Ngân Chi hơi dừng lại, sau đó khẽ gật đầu: “Đa tạ.”

Cố Vọng hơi nheo mắt lại, ánh mắt đảo một vòng trên người Khanh Linh.

Nàng quay đầu, chống lại ánh mắt mang ý vị không rõ của hắn.

Nhìn nàng như gì?

Tống Đoan nghe Khanh Linh thì có chút ngây người: “Khanh nương không định đi cùng sao?”

Đương nhiên là không có ý định đó.

Đi chung gì? Chuyện của nàng đã xong rồi, còn cố ý chỉ đường cho bọn họ nữa.

nhạt một tiếng: “Quỷ Giới đang bận rộn.”

Tống Đoan giật mình hiểu ra, vẻ mặt hết sức ngây thơ: “Đúng , người đứng đầu Quỷ Giới, đương nhiên có rất nhiều việc phải .”

Khanh Linh rất tán thành gật đầu.

Chuyện phải à?

Cố Vọng cất tiếng , Khanh Linh chợt nghiêng đầu sang chỗ hắn.

Tuy rằng hắn đang , cũng không mở miệng vạch trần nàng.

Tống Đoan : “Vậy ngày nào đó rảnh rỗi ta sẽ đến tìm Khanh nương, hai ngày nay đa tạ.”

Khanh Linh: “Không có gì.”

Cổ Vũ Yên đưa mắt nàng rồi lại thu hồi ánh mắt, giọng điệu ôn hòa đề nghị: “Đã như , chúng ta trở về điều chỉnh lại một chút rồi hẵng tiếp tục đi xem thử.”

Tống Đoan đúng là có ý này, hắn dặn dò Khanh Linh: “Dọc đường đi ngươi nhớ cẩn thận.”

Khanh Linh phất tay: “Hẹn gặp lại.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...