Sau khi Cố Vọng ra những lời này, xung quanh rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai lên, đoán xem Tiểu Quỷ Chủ tại sao lại có quan hệ với Phật tu.
Từ trước tới nay hai Phật – Quỷ vẫn luôn không thể dung hòa.
Huống chi Tiểu Quỷ Chủ này vừa đã thấy mỏng manh yếu đuối, tính cũng rất tốt, quen biết với tên Cố Vọng này, không chừng ăn không ít mệt.
Thế , lúc mọi người về phía Khanh Linh thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Khanh Linh thoạt hơi bối rối, nghe lời của Cố Vọng cũng không có phản ứng gì nhiều, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Như cũng tốt.”
Cố Vọng lại biết chủ tìm đến nàng, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng.
Ai bảo tối qua hắn ồn lúc nàng đang ngủ chứ!
Cố Vọng hơi ngừng lại, sau đó im lặng mỉm : “Lại đây.”
Khanh Linh không suy nghĩ gì nhiều, lập tức đi qua đó.
Lúc này, những người khác đột nhiên cảm thấy bản thân có chút dư thừa.
Tống Đoan ho nhẹ một tiếng: “Vậy chúng ta đi trước đây, mọi việc ngươi phải hết sức cẩn thận.”
Khanh Linh khẽ gật đầu.
Lâm Ngân Chi không câu nào, dẫn đầu đi về một hướng khác, những người còn lại vội vàng đi theo.
Trên đường phố trống trải chỉ còn lại hai người là Khanh Linh và Cố Vọng.
Một trận gió thổi tới, Khanh Linh mới hơi tỉnh táo lại một chút.
Nàng không lập tức hành ngay mà quay đầu lại hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại tới tìm ta?”
Nếu như Cố Vọng có lòng muốn ở chung một chỗ với nàng thì sẽ không lén lút chạy tới Hoài Thành, vì sao hôm nay lại quang minh chính đại tới đây tìm nàng như ?
“Đương nhiên là vì sợ.”
Cố Vọng : “Cho nên mới muốn tìm ngươi tới bảo vệ ta.”
Khanh Linh: “…”
Nàng im lặng, chăm hắn.
Cố Vọng buồn : “Nếu Tiểu Quỷ Chủ đã tín nhiệm ta như .”
Hắn quay người vào hư không, mỉm : “Ta đương nhiên là phải giao phó cho ngươi rồi.”
Khanh Linh không hề nghĩ tới lý do này.
Nàng nghĩ thầm: Đừng có giao phó cho ta, chúng ta giữ đúng bổn phận là rồi.
Khanh Linh: “Ta không cần ngươi giao phó.”
Cố Vọng nhướng mày, tùy tiện ừ một tiếng.
Hắn ném viên Phật châu trong lòng bàn tay ra, hơi nhướng mắt lên: “Đi thôi.”
Khanh Linh hỏi: “Ngươi tìm gì rồi?”
Nàng còn chưa gì cả.
Cố Vọng thản nhiên đáp: “Tìm quỷ thì đương nhiên phải đi tới chỗ có nhiều quỷ.”
Chỗ có nhiều quỷ mà hắn chính là pháp trường ở Hoài Thành.
Chỗ này đang có mấy tu sĩ trông chừng, bên trong pháp trường chất đống không ít x.á.c người, còn có lửa lớn bốc cháy hừng hực ở giữa.
Tất cả những người ch.ế.t vì dịch bệnh ở trong thành đều các gia đình đặt ở cửa, sẽ có tu sĩ đi qua đó mang xác tới chỗ này thiêu hủy.
Không thể ra ngoài thành chôn cất mà chỉ có thể như .
Bạn thấy sao?