Cố Vọng quay người lại, con ngươi đen nhánh chằm chằm vào người trước mặt: “Ta đương nhiên phải đến.”
Hắn chỉ vào mấy tên Quỷ Tu đã ch.ế.t và sống không bằng ch.ế.t ở trên mặt đất, hết sức xấu xa: “Có thấy không? Có một ngày, ngươi cũng sẽ trở nên giống như bọn chúng.”
Hắn gằn từng chữ một: “Bị người ta khống chế, sống không bằng ch.ế.t.”
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi hời hợt: “Lời không có căn cứ.”
Phật châu ở đầu ngón tay Cố Vọng chậm rãi xoay chuyển, hắn khẽ: “Thật không?”
“Vậy thì vì sao lúc ở Thần Cảnh, ngươi nhanh như đã không chịu đựng nổi?”
Con ngươi lãnh đạm của Lâm Ngân Chi hơi d.a.o , ngước mắt lên .
Một đỏ một trắng giằng co, một kẻ thì lạnh lùng như băng, kẻ còn lại lười biếng nguy hiểm, áp lực giống như là muốn xé rách toàn bộ bầu không khí, lại không có người nào ra tay.
Sau một hồi lâu, Lâm Ngân Chi mới lên tiếng: “Chuyện của Hoài Thành, ngươi không cần nhúng tay vào.”
Động tác trong tay Cố Vọng dừng lại, mưa gió kéo đến trong con ngươi đen láy: “Ngươi đang sợ hãi sao.”
Lâm Ngân Chi nhíu mày: “Cố Vọng!”
Cố Vọng: “Sợ cũng đúng.”
“Ngươi nên như … sợ ta cả đời.”
Lâm Ngân Chi cũng không bị hắn chọc giận, mà chỉ thản nhiên : “Vậy Khanh Linh thì sao?”
Cố Vọng hơi thu lại ý , màu sắc con ngươi lạnh xuống.
Lâm Ngân Chi: “Ngươi đã không tin tưởng nàng ấy, sao còn muốn nàng ấy đi theo, khiến cho người vô tội phải…”
“Thu hồi lòng từ bi của ngươi lại đi.”
Cố Vọng mở miệng cắt ngang lời y, trong mắt nhiều hơn một chút lệ khí đỏ thẫm: “Ta gì còn chưa tới phiên ngươi dạy bảo.”
“Huống chi, trong lòng ngươi đang nghĩ gì, tự bản thân ngươi chẳng lẽ không biết?”
Nói xong, Cố Vọng ném thanh kiếm kia xuống đất, cũng không quay đầu lại mà quay người rời đi.
Thật lâu sau đó, bóng trắng đứng tại chỗ mới đậy.
Y liếc mắt tên Quỷ tu đang đau đớn không chịu nổi, sau đó nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, mắt không chớp lấy một cái đ.â.m kiếm vào trong lồng n.g.ự.c tên Quỷ tu kia.
Xuống tay chuẩn xác hung ác, Quỷ tu kia nháy mắt đã hoàn toàn mất đi hơi thở.
Lâm Ngân Chi buông kiếm ra, xoa xoa tay.
Cổ Vũ Yên từ xa tiến lại đây: “Sư huynh.”
Nàng ta đến gần, cái xác ở trên mặt đất: “Đây là… Quỷ tu bị khống chế đúng không?”
Lâm Ngân Chi: “Ừm.”
Cổ Vũ Yên miệng vết thương trên người Quỷ tu, vết kiếm kia là kiếm khí của Lâm Ngân Chi, nàng ta hơi khựng lại: “Những Quỷ tu này không phải không cứu .”
Lâm Ngân Chi không lên tiếng.
Cổ Vũ Yên: “Quỷ chủ, ý muội muốn là Khanh Linh nương đã tới Hoài Thành.”
Nàng ta bổ sung: “Tống Đoan đã dẫn Khanh Linh nương tới khách điếm, những Quỷ tu này không chừng nàng ấy sẽ có cách.”
Lâm Ngân Chi khẽ vuốt cằm: “Đi thôi.”
–
Trong khách điếm, Tống Đoan một hơi kể từ đầu đến cuối câu chuyện.
Thì ra ngoài dịch bệnh, bọn họ còn phát hiện ra có kẻ đang sử dụng tà thuật Phệ Hồn ở Hoài Thành.
Đó là vây khốn hồn phách của người c.h.ế.t ở bên trong Hỏa hồn.
Loại tà thuật này bình thường đều dùng cho người muốn ngưng tụ thần hồn, nuốt hồn phách của người khác để củng cố hồn phách của bản thân.
Khanh Linh đưa mắt những Hỏa hồn ở bên cạnh mình.
Những Hỏa hồn này còn chưa bị người ta nuốt mất đã bị Quỷ tu để mắt tới.
Bạn thấy sao?