Hai người này cũng không phải mới ngày một ngày hai náo loạn như .
Khanh Linh quay đầu lại với Tống Đoan: “Đã từng nghe qua.”
Chủ yếu là kịch bản có ghi.
Hoài Thành là một tiểu thành ở phương Nam dựa vào nguồn nước dồi dào, bá tánh an cư lạc nghiệp, thật sự là một nơi tốt đẹp.
Chỉ là sau này lại xảy ra biến cố, trong thành bắt đầu có người bị nhiễm bệnh lạ, sau đó càng ngày càng nhiều người nhiễm bệnh, lần lượt ch.ế.t hết, tất cả thầy thuốc đều bó tay không có cách nào, triều đình vì tránh cho lây bệnh phải hạ lệnh không cho người ra ngoài.
Đây là muốn bọn họ tự sinh tự diệt.
Dẫn tới trong vòng một tháng tiểu thành từng nhà đóng cửa không ra ngoài, biến thành thành trống.
Tống Đoan nghiêm túc : “Mấy ngày trước có người tìm tới Nam Sở Môn, ta đã đích thân đến xem, đó không phải bệnh dịch bình thường.”
Nam Sở Môn thiện y thuật, Tống Đoan đi xem cũng không có gì lạ.
Kịch bản cũng viết hắn về sau sẽ đi gặp Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên, sau đó cùng đi xử lý việc này.
Khanh Linh không quan tâm lắm đến những tiết không liên quan đến Cố Vọng, chuyện này trong kịch bản chỉ là thoảng qua, đại khái biết chuyện thì đi giải quyết, Lâm Ngân Chi hình như cũng bởi vì việc này mà đã bị thương.
Nàng nghe thuận miệng hỏi: “Đó là cái gì?”
“Nói ra thật xấu hổ, ta cũng chưa điều tra rõ ràng.” Mặt Tống Đoan lộ vẻ xấu hổ, hắn gãi gãi đầu, “Chỉ là, thấy Hoài Thành hiện tại phải biến thành tử thành, bá tánh không có cách nào, các Đại Tiên môn cũng không thể mặc kệ.”
Khanh Linh: “Ngươi đúng.”
Sau đó lúng túng : “Nhưng, chuyện này liên quan gì đến ta?”
Nàng chỉ là một Quỷ tu, trong kịch bản cũng không nhắc mấy Quỷ tu, một là không biết y thuật, hai là không biết đuổi ma, thì cần nàng hỗ trợ cái gì?
Tống Đoan rũ mắt xuống Thần Mộc đang chịu đủ dày vò dưới bàn tay Cố Vọng, hai mắt sáng lên: “Khanh nương vài ngày trước có đến thần giới Kim Uyên, bắt Thần Mộc.”
Khanh Linh hiểu ra.
Nàng không có y thuật, Tiểu Kim Uyên có thể.
Tống Đoan : “Có lẽ Thần Mộc có thể tạm thời ngăn chặn những bệnh dịch đó, cũng cho chúng ta tranh thủ một ít thời gian.”
Khanh Linh tò mò: “Làm sao ngươi biết Thần Mộc đang ở chỗ ta?”
“Ban đầu ta nghe là Lâm Ngân Chi của Vân Cữu Phong đi tìm, thật không dám giấu giếm, trước đó ta đã tới tìm hắn, mà hắn lại Thần Mộc bị Quỷ chủ mang đi.”
Vẻ mặt Tống Đoan đầy cảm kích, hắn cũng không ngờ tới, Lâm Ngân Chi là đại đệ tử của Vân Cữu Phong lại không bắt Thần Mộc.
Hắn lấy ra một đống bảo vật, xếp lên trên bàn đá trước mặt: “Ban đầu khi chuẩn bị đến đây ta còn suy nghĩ phải lôi kéo quen với Quỷ chủ như thế nào, không ngờ ngươi chính là Quỷ chủ.”
Hắn Khanh Linh với đôi mắt ngưỡng mộ.
Tống Đoan thực sự cảm thấy Khanh Linh là người tốt, lúc đi còn từng nhắc nhở hắn cẩn thận mọi chuyện, cho nên cũng thành thật : “Cái này đều là chút lễ vật ta mang đến cho ngươi.”
Khanh Linh những thứ sáng lấp lánh đó, lại Tiểu Kim Uyên.
“Ngươi đi không?”
Bạn thấy sao?