Khanh Linh không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ: “Đúng , là hắn.”
Tống Đoan cứ cảm thấy, lời của Cố Vọng nghe thì có vẻ không có gì xấu, nếu cẩn thận cân nhắc lại thì cảm thấy rất quái lạ.
Nếu phải phí sức vận dụng đầu óc như , thì khỏi cân nhắc.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta và Khanh nương chỉ là……”
Nói một nửa hắn liền dừng lại, lần trước Cố Vọng đã như thế nào nhỉ?
Ta không có hứng thú gặp lại các ngươi.
Tống Đoan dứt khoát không giải thích nữa, lưu loát gật đầu: “Đúng , là ta!”
Ai ngờ, Cố Vọng lại nâng mắt: “Chỉ là cái gì?”
Tống Đoan: “Hả?”
Hắn phản ứng lại trong chớp mắt, thử : “Chỉ là trùng hợp gặp nhau?”
Cố Vọng nhếch miệng : “Phải không?”
Người này thật sự là kỳ quái.
Tống Đoan nhất thời cảm thấy không biết gì tiếp theo, bèn khô khốc : “Đúng .”
Hắn trước nay vẫn thích kết nhiều , vừa rồi nghe Khanh Linh giới thiệu, cho dù trước kia không có ý định dính líu gì đến Cố Vọng, thì bây giờ hắn cũng sẽ không mất mặt Khanh Linh.
Vì thế Tống Đoan gập quạt xếp lại: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Cũng may lần này Cố Vọng không khiến hắn khó xử, chỉ hơi gật đầu, biểu cảm nhàn nhạt, cũng không hai người thêm.
Tống Đoan âm thầm cứng lưỡi: ngươi lật mặt cũng nhanh đi.
Cố Vọng giống như chỉ thuận miệng mấy câu, hắn quay mặt sang hướng khác, phất tay áo rồi lại ngồi xuống, đầu ngón tay chọc nhẹ vào đầu Tiểu Kim Uyên.
Tiểu Kim Uyên ỷ đang có nhiều người nên có chút tự tin, không thể nhịn nữa: “Đừng chọc nữa!”
Cố Vọng vẫn tiếp tục tác, không gì.
Tống Đoan nhanh chóng quên đi chuyện không tự nhiên vừa nãy, ánh mắt sáng lên, tò mò thò lại gần: “Đây chính là Thần Mộc Kim Uyên?”
Nghe , Tiểu Kim Uyên liền thẳng sống lưng, ho nhẹ một tiếng, lập tức dáng: “Ngươi là người phương nào?”
Nhìn xem! Đây mới là phản ứng của người bình thường!
Chỉ có Khanh Linh và tên cẩu nam nhân này không bao giờ xem nó là Thần Mộc!
Đúng là mỡ che mắt mèo, cho nên nó mới chịu đi theo hai người này trở về.
Tống Đoan quay đầu về phía Khanh Linh: “Thật không dám giấu, hôm nay lại đây là có một việc muốn phiền Khanh nương.”
Khanh Linh tuy rằng nghi hoặc, cũng gật đầu: “Ngươi đi.”
Tống Đoan trên mặt biểu cảm nghiêm túc: “Khanh nương đã từng nghe về Hoài Thành chưa?”
Lời hắn vừa dứt, Tiểu Kim Uyên đã kêu lên: “Đau đau đau!”
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Cố Vọng thu bàn tay đang véo mặt Tiểu Kim Uyên lại, tác nhanh chóng dùng một viên Phật châu chặn miệng Tiểu Kim Uyên, mắt cũng không ngước lên: “Các ngươi tiếp tục đi.”
Bạn thấy sao?