Khanh Linh nhớ tới câu “độ ta” mà Cố Vọng đã dẫn dắt Lâm Ngân Chi ra khi còn ở trong lòng đất.
Hắn Lâm Ngân Chi không xứng.
Nhưng nàng tới cũng là để độ hắn.
Thái độ của Cố Vọng hiện tại đã thả lỏng.
Khanh Linh trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cong cong mắt: “Ta tới độ ngươi.”
Lực siết trên cổ tay đột nhiên tăng lên, biểu cảm trên mặt Cố Vọng cũng biến đổi, nháy mắt trở nên khó hiểu.
Nhưng Khanh Linh không hề sợ hãi, nàng chỉ muốn ra chuyện mà hắn khó tiếp nhận nhất trước.
Cố Vọng phút chốc rất muốn móc đôi mắt kia của nàng ra: “Độ ta?”
Hắn mỉm : “Ác quỷ… sao có thể độ ?”
Khanh Linh khẽ chớp mắt: “Ngươi quên rồi sao, ta cũng là quỷ.”
Như thế thì không giống.
Có rất nhiều người muốn độ hắn, hắn muốn từ chỗ của Khanh Linh tìm ra một điểm giống nhau giữa nàng và những kẻ khác, lại tìm không thấy.
“Ngươi muốn độ thế nào?” Cố Vọng giễu: “Độ ta thành Phật ?”
“Đây không phải là chuyện của bản thân ngươi sao?” Khanh Linh nghi ngờ hắn: “Không phức tạp như đâu.”
Cố Vọng: “Sao?”
Chỉ là bảo vệ hắn bình an, để hắn không cần phải chịu những nổi khổ kia.
Nàng không có bản lĩnh lớn như , độ hắn thành Phật.
Khanh Linh: “Độ cho ngươi bình an suôn sẻ.”
Bình an suôn sẻ.
“Bình an suôn sẻ.”
Cố Vọng nhẩm lại từng chữ trong bốn chữ này, nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, cuối cùng giọng biến mất ở trong cổ họng.
Hắn gì có cái gọi là bình an suôn sẻ?
Nhưng mà…
“Được.”
Hắn đột nhiên nới lỏng lòng bàn tay đang siết tay nàng ra, khóe miệng cong lên thành một nụ : “Vậy thì ta sẽ xem ngươi dùng cách nào để khiến cho ta bình an suôn sẻ.”
Trong lời không có mấy phần thực , lại càng giống với dáng vẻ xem kịch trước đó hơn, có điều lần này hắn đã đặt mình vào trong vở diễn.
Khanh Linh cảm thấy hơi khó hiểu.
Trong kịch bản ban đầu, mặc dù trong cơ thể Cố Vọng có huyết mạch Ma Tộc, không hề vui giận thất thường như thế, tính cách khó mà nắm bắt .
Bây giờ dường như hắn không tin vào ai, cũng không để ý tới bất kỳ thứ gì.
Ví dụ như hiện tại, hắn không tin lời của nàng lại ra vẻ bất cần đồng ý.
Khanh Linh im lặng thở dài.
Từ từ rồi sẽ tới.
Nếu đề tài này đã qua, …
Khanh Linh hỏi lại một lần nữa: “Vậy khi nào ngươi mới xin lỗi?”
Vẫn cần phải có nguyên tắc mới .
Cố Vọng mỉm , không phải một cách quái gở mà là xung quanh cả người đều nhiễm đầy mùi vị vui vẻ, mặt mày tuấn rạng rỡ, giọng dễ nghe: “Thật xin lỗi.”
Giọng hắn chứa đựng ý : “Là ta không đúng, không nên đẩy ngươi.”
Hắn dừng một chút, vừa vừa : “Đã lỡ mất cơ hội chủ của ngươi.”
“Lần sau chắc chắn sẽ ý.”
Khanh Linh: “…”
Bạn thấy sao?