Kinh ! Phật Tu [...] – Chương 74

Yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Không chỉ có mình Cố Vọng không lên tiếng, mà ngay cả Tiểu Kim Uyên cũng quên mất run rẩy, ngây ngốc Khanh Linh.
Ngươi nhỏ con như , cho dù là quỷ chủ thì cũng sẽ bị hắn bóp c.h.ế.t đấy!?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Cố Vọng đã khôi phục lại nét mặt của mình: “Hửm?”
Hắn nhíu mày, không thèm đếm xỉa hỏi: “Muốn ta xin lỗi chuyện gì?”
Hình như hắn thật sự không biết.
Khanh Linh: “Đẩy ta.”
Cố Vọng hơi cụp mắt, đáy mắt xẹt qua một chút ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “À…”
Khó trách, khó trách nàng vừa thấy hắn ở dưới đã đen mặt.
Cố Vọng : “Không phải ngươi muốn tốt cho ta sao?”
Hắn còn không biết xấu hổ tiếp: “Vốn dĩ không biết con đường phía trước có những gì, Tiểu Quỷ Chủ đi dò đường trước một chút chắc là không quá đáng đâu nhỉ.”
Khanh Linh nhíu mày: “Muốn tốt cho ngươi còn phải căn cứ vào điều kiện tiên quyết là ta tự nguyện.”
“Thế ư?” Khóe miệng Cố Vọng cong lên thành một nụ lạnh: “Vậy là ngươi không nguyện rồi.”
Khanh Linh lắc đầu, mặc dù giọng không lớn lại vô cùng nghiêm túc: “Ngay từ đầu ta đã định đi trước dò đường, điều này với việc ta chưa cho phép mà ngươi đã đẩy ta đi xuống là hoàn toàn khác nhau.”
Ngay từ đầu đã định đi dò đường?
Cố Vọng nàng, đáy mắt chứa đựng cảm không rõ: “Khác nhau chỗ nào?”
Khanh Linh: “Chủ và bị .”
“Ý của ngươi là…” Cố Vọng dựa vào một cái cây, cân nhắc lời nàng một chút, cảm thấy bản thân đã hiểu bèn cao giọng : “Ngươi muốn chủ đối xử tốt với ta.”
Khanh Linh: “…”
Này hình như hơi lẫn lộn trọng điểm ban đầu rồi.
Muốn bàn chuyện với Cố Vọng, đòi hỏi tính nàng phải cực kỳ tốt.
Khanh Linh tạm thời không muốn chuyện, dắt Tiểu Kim Uyên rời đi.
Nhưng nàng vừa mới mở chân bước đi, lập tức bị một lực kéo lôi về phía sau, chỉ trong chớp mắt sau lưng đã dán lên người nào đó.
Mùi đàn hương như có như không tràn tới chỗ này.
Cố Vọng cũng không ôm lấy nàng, hắn chỉ vươn tay đè giữ ở sau gáy nàng, khiến cho nàng không thể nhúc nhích .
Sau đó hắn hơi cúi người, vào bên tai nàng: “Tiểu Quỷ Chủ, nếu đã cảm thấy không thích, không vui, sao còn phải miễn cưỡng ở lại.”
“Có lẽ lần tiếp theo không chỉ là đẩy ngươi thôi đâu.”
Hắn tăng thêm sức lực trên tay, đè cổ nàng lại, siết nhẹ: “Biết đâu lúc nào đó… gi.ế.c ngươi cũng không chừng.”
“Đến lúc đó xin lỗi thì có ích lợi gì? Ngươi cũng đã biến thành một trong số hàng vạn hàng nghìn quỷ hồn rồi.”
Bàn tay ở sau gáy giống như thật sự muốn bẻ gãy cổ của nàng.
Khanh Linh cảm thấy khó hiểu, tại sao lại có người còn chưa nhập ma đã giống hệt như Ma Tu, cứ thế mặc kệ chuyện đời?
Cố Vọng tỉ mỉ quan sát biểu cảm của nàng.
Là muốn thấy nàng sợ hãi? Muốn nàng rời xa hắn, hay là muốn thấy nàng khẩn trương, cầu xin hắn?
Dường như cho dù là bất kỳ loại nào, thì hắn cũng không thích lắm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...