Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, Cổ Vũ Yên không yên tâm, quỷ cảnh lúc này đã không gì, nàng ta đành phải đi cứu Lâm Ngân Chi.
Cổ Vũ Yên mới tới gần, Lâm Ngân Chi liền lạnh lùng : “Đừng tới đây.”
Cổ Vũ Yên dừng bước chân lại.
Cố Vọng lạnh một tiếng.
Lâm Ngân Chi nâng mắt lên, cùng đối mặt với Cố Vọng.
Khanh Linh mới lại gần chuẩn bị quan sát hình trận chiến, liền phát hiện Lâm Ngân Chi lúc này có chút khác thường, hai mắt y tối sầm lại.
Còn một tiếng, nụ đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Y gằn từng chữ: “Vậy ngươi gi.ế.c ta đi.”
Lần trước Cố Vọng đã bị những lời này chọc giận, Khanh Linh có chút lo lắng.
Lại thấy Cố Vọng bình tĩnh dị thường, hắn cong môi: “Gi.ế.c ngươi? Ngươi đừng tưởng bở.”
Hắn chợt buông lỏng Lâm Ngân Chi ra, xoay người thu hồi Phật châu đang đóng đinh trên quỷ cảnh, quỷ cảnh còn chưa kịp vui mừng vì oán khí tăng vọt.
Thì những viên Phật châu vừa đi đã quay lại, đột ngột hiện ra Phật quang, trực tiếp thiêu đốt toàn bộ quỷ cảnh, rồi sau đó tan thành mây khói.
Cố Vọng bình thản thu hồi Phật châu, đương lúc mọi người thở phào một hơi, hắn lại giơ tay ra.
Âm thanh đám oán linh trong dung nham náo càng lớn hơn nữa, giống như điên cuồng.
Các tu sĩ đều tái mặt.
Khoé miệng Cố Vọng nở một nụ , lúc này mới quay đầu lại, về phía Khanh Linh bên kia, vẫy vẫy tay với nàng: “Đi thôi.”
Quỷ cảnh đã chết, người càng đáng sợ hơn quỷ cảnh là Cố Vọng cũng đã đi, nơi này dường như không còn gì uy hiếp.
Khanh Linh tất nhiên cũng không có gì lưu luyến nơi này, nàng cũng không lập tức rời đi.
Cố Vọng khẽ híp mắt, nhẹ: “Không đi sao?”
Khanh Linh bỏ qua sắc mặt nguy hiểm của hắn, về phía Tiểu Kim Uyên đang run bần bật: “Đồ vật của những tu sĩ đó ngươi còn muốn không?”
Tiểu Kim Uyên sửng sốt.
Cố Vọng cũng sửng sốt.
Khanh Linh: “Ta đã đồng ý lấy lại giúp ngươi.”
Cố Vọng vẻ mặt nghiêm túc của nàng, rốt cuộc hắn cũng thả lỏng cơ mày, nở một nụ .
Khanh Linh bị nụ của hắn khó hiểu.
Tiểu Kim Uyên lại bị nụ này run rẩy hơn: “Từ bỏ, ta từ bỏ.”
Khanh Linh vỗ vỗ đầu của hắn: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Cố Vọng đi phía trước, không có trận pháp của quỷ cảnh, bọn họ rất nhanh tìm lối ra, ra khỏi thần giới.
Cố Vọng đột nhiên ngừng lại, từ tốn hỏi nàng: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Khanh Linh: “?”
“Ngươi hỏi ta vì sao không bị ảnh hưởng…” Cố Vọng cúi người xuống, chằm chằm vào mắt Khanh Linh, giọng rất thấp, chầm chậm , “Oán linh chỉ có thể khơi dậy ác niệm trong lòng người, khiến người đó mất khống chế.”
Hơi thở hắn cũng rất lạnh lẽo: “Nhưng, ta vốn đã là ác quỷ.”
Nói xong, Cố Vọng hơi cong môi, đứng thẳng người dậy, Tiểu Quỷ Chủ trước mặt.
Cuối cùng đồng tử nàng cũng có chút đậy: “Ồ.”
Mặt Tiểu Quỷ Chủ không chút biểu cảm, giọng điệu bình thản : “Vậy ngươi cũng phải xin lỗi.”
Biểu cảm trên mặt Cố Vọng cứng đờ.
Bạn thấy sao?