Dường như từ lúc đi vào nơi này, Cố Vọng vẫn luôn là dáng vẻ này, cho dù lúc trước ở mật đạo hay là bây giờ.
Tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, chỉ có hắn.
“Vì sao?” Cố Vọng nhẹ, “Ngươi đoán xem?”
Quỷ cảnh bên kia đã dựa vào oán khí của oán linh đứng lên một lần nữa, hướng về phía Lâm Ngân Chi, Cổ Vũ Yên gấp gáp: “Khanh nương!”
Khanh Linh vẫn chưa thủ.
Cố Vọng đã di chuyển, hắn chỉ hơi nâng tay, một trận gió lớn từ các trong liền phóng ra, trận gió này đánh tới cho dung nham đang sôi trào càng thêm lửa nóng, đám oán linh như nhận kích thích, tiếng kêu rên càng lớn.
Phật châu trên tay hắn rải lên không trung liền hóa thành không ít mũi tên sắt bén, nhắm thẳng về phía quỷ cảnh.
Quỷ cảnh kêu rên một tiếng, thân thể hắn bị đóng trên vách tường, tạm thời không thể gì.
Khanh Linh ngây người.
Oán linh càng thêm sôi sục, trong lòng mọi người càng thêm nhiễu loạn.
Nhưng tạm thời hắn đã khắc chế quỷ cảnh, sẽ không thể uy h.i.ế.p bất luận kẻ nào.
Cố Vọng buông lỏng tay Khanh Linh ra, đáy mắt màu đỏ không biết vì ánh dung nham hay là chính hắn.
Hắn giương mắt Lâm Ngân Chi, gọi: “Lâm Ngân Chi.”
Cố Vọng bước lên trước một bước, đứng bên cạnh dung nham sôi trào, góc áo đỏ bị ngọn lửa chạm tới vẫn không hề bốc cháy.
Hắn còn bình thản hơn quỷ cảnh, đưa tay ra giữa, những oán linh đó giống như đều sớm cúi đầu phục tùng trước hắn.
Hắn Lâm Ngân Chi, giọng điệu nhàn hạ hung hãn doạ người.
Khanh Linh nháy mắt cảm thấy có chút đáng sợ, đám oán linh này đã thoát khỏi quỷ khí trói buộc, là hắn sao?
“Ngươi ngươi xem.” Cố Vọng , “Ngươi luôn là người mất khống chế trước bất luận kẻ nào.”
Khanh Linh theo bản năng về phía Lâm Ngân Chi, đúng như lời Cố Vọng, Lâm Ngân Chi xác thật đã bị ảnh hưởng bởi thứ kia.
Dù y đã cố gắng khắc chế cũng dễ dàng ra .
Cố Vọng giọng điệu lạnh lẽo: “Một lòng hướng đạo, đứng đầu chính đạo sao?”
Lâm Ngân Chi hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lạnh lùng là sát ý, y đột nhiên cầm kiếm nhằm về phía Cố Vọng.
Cố Vọng hừ một tiếng, xoay người tránh thoát.
Tâm kiếm cũng vì Lâm Ngân Chi mất khống chế mà không ổn định, căn bản không đánh lại Cố Vọng.
Cố Vọng chỉ dùng một chút sức đã đẩy hắn vào tường.
Hắn nhếch khóe miệng: “Lâm Ngân Chi, ngươi ác niệm của mình đi, ngươi cũng là ác ma.”
“Độ cho ta? Ngươi xứng sao?”
Khanh Linh cũng choáng váng, nàng có nên đi lên giúp đỡ không?
Người hiện tại đang bị đánh là Lâm Ngân Chi, Cố Vọng vì sao lại có thể mạnh như ?
Chủ nơi này là quỷ cảnh, chứ đâu phải là Cố Vọng?
Bạn thấy sao?