Sau đó chỉ thấy Tiểu Quỷ Chủ cau mày, cầm một miếng điểm tâm ra, rồi lại móc tiếp miếng thứ hai, miếng thứ ba…
Trên khuôn mặt lo lắng của Tiểu Kim Uyên xuất hiện một vết rạn nứt, không thể tin : “Ngươi đang gì ?”
Khanh Linh vẫn cứ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Hơi đói bụng.”
Lúc này nàng xác thực đột nhiên cảm giác một cơn đói bụng trước nay chưa từng có, nàng vừa đói là đã cảm thấy không vui.
Cố Vọng nghiêng đầu, người trước mặt trong hoàn cảnh tối tăm và u ám nặng nề thế này mà vẫn bắt đầu ăn như thể không có ai xung quanh, bây giờ ngược lại càng không thể phân biệt ai mới quỷ dị hơn ai.
Hắn có chút không biết nên khóc hay nên .
Đúng , nàng lúc nào cũng có khả năng cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Ngay cả quỷ cảnh cũng bị sự xoay chuyển bất thình lình này cho sững sờ, người bình thường bị oán khí như đè ép, nếu như không phải phát điên thì chính là mất kiểm soát.
Duy chỉ có mình nàng là bắt đầu ăn uống.
Định mệnh, lại còn ăn hết sức ngon lành nữa!
Không có khả năng!
Quỷ cảnh nhân lúc nàng còn đang ăn, một lần nữa phát tiến công, lần này nhất định phải khiến nàng nằm lại nơi này.
Khanh Linh nhét miếng điểm tâm còn lại vào trong miệng, có chút không vui vì đang ăn mà bị cắt ngang, cũng mất luôn thứ gọi là kiên nhẫn.
Nàng giơ tay lên, đầu ngón tay vẽ ra một tấm bùa , dẫn dắt quỷ khí quanh người lao về phía quỷ cảnh.
Trong khoảnh khắc tới gần quỷ cảnh, quỷ khí lập tức hoá thành ngàn vạn sợi quỷ khí từ các hướng khác nhau xâm nhập vào bên trong cơ thể của hắn.
Khanh Linh hơi nhướng mắt, trong đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp nhiều hơn mấy phần quả quyết, nhẹ giọng mở miệng: “Phá.”
Lời vừa dứt, thân thể khổng lồ của quỷ cảnh nháy mắt nổ tung từ giữa, vô số oán linh tản ra bốn phía, nhảy loạn ở khắp nơi.
Con đường hầm cũng bởi vì lực va chạm này mà bắt đầu vỡ vụn.
Phải rời khỏi nơi này!
Khanh Linh còn chưa mở miệng, Cố Vọng đã lập tức di chuyển, có lẽ cuối cùng cũng đã uy h.i.ế.p tới an toàn của hắn, hắn giơ bàn tay tôn quý lên, kéo lấy cổ tay của nàng rồi lại đẩy nàng vào nơi mà vừa rồi Quỷ cảnh muốn nàng đi vào.
Vừa đã biết không phải là nơi an toàn gì.
Khanh Linh vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, đã thấy Cố Vọng theo sau tiến vào, ầm một tiếng, đóng kín cửa ra của đường hầm.
Khanh Linh: “…”
Cố Vọng quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt u ám của nàng thì khẽ nhíu mày: “Sao ?”
Khanh Linh hơi khựng lại: “Chỗ này có lẽ là một cái bẫy.”
Cố Vọng: “Thế ư?”
Hắn đi lên phía trước hai bước, giống như đang xem xét hoàn cảnh nơi này, không chút để ý trả lời: “Vậy thì đã sao?”
Khanh Linh nhất thời bị nghẹn một hơi.
Quên đi, tới cũng đã tới rồi.
Cố Vọng vẻ ấm ức trên mặt nàng, khóe môi khẽ cong lên.
Khanh Linh cũng đang quan sát hình nơi này.
Chỉ giống như một cái huyệt bình thường không có gì lạ, có điều hơi rộng một chút, chỗ đằng trước có ánh sáng, cũng không biết là từ nơi nào phát ra.
Đường hầm sau lưng đã sụp đổ, bây giờ ngoài con đường này ra dường như cũng không còn đường nào khác để đi, cũng không chắc sẽ an toàn.
Khanh Linh có chút do dự.
Bạn thấy sao?