Kinh ! Phật Tu [...] – Chương 65

Phật châu trong tay từ gỗ đàn hương, chạm vào da có cảm giác hơi mát lạnh, thậm chí còn có mùi đàn hương nhè nhẹ, hình như hơi giống với mùi ở trên người Cố Vọng.
Khanh Linh không biết viên Phật châu này có phải là một trong số những viên Phật châu đã bị dính m.á.u trước đó không lâu hay không, bây giờ vào ngược lại rất sạch sẽ.
Thời gian nàng  chăm quá lâu, Tiểu Kim Uyên thật sự là không thể khoanh tay ngồi nữa. Đồ vật của một gã nam nhân xấu xa, nàng lại còn đến mức đắm đuối như , hệt như một nữ nhân mê muội.
Nó kéo áo nàng: “Ngươi tiết chế lại chút đi!”
Khanh Linh không có suy nghĩ gì khác, nàng chỉ là cảm thấy cầm món đồ này của Cố Vọng rồi, có phải trước mắt nàng coi như đã hắn chấp nhận hay không, như thì nhiệm vụ cũng dễ dàng hơn chút.
Có điều, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị nàng bóp c.h.ế.t không thương tiếc.
Quỷ cảnh đi rồi quay lại, lần này còn dẫn theo thuộc hạ của hắn.
Oán khí ngút trời từ trong đường hầm nhỏ hẹp ập vào mặt, bốn phía dường như đều bị oán linh bao vây xung quanh, oán khí kia ép tới khiến cho trong lòng người ta ai nấy đều cảm thấy khó chịu.
Quỷ khí trên người Khanh Linh nháy mắt tuôn trào, cuốn toàn bộ đám oán linh kia ra, ngăn cách ở bên ngoài khiến cho bọn chúng không thể tới gần .
Nàng vừa định bảo Cố Vọng cẩn thận một chút, thì thấy người nào đó đã sớm núp ra đằng sau lưng nàng, tự chọn lấy một vị trí an toàn.
Hắn dựa vào vách tường, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh. Ngọn lửa ma trơi xanh biếc chiếu vào trên mặt hắn, nổi bật vẻ mặt tươi kia, trong lúc nhất thời không thể phân biệt rõ là oán linh đáng sợ hơn hay là hắn đáng sợ hơn.
“Ta bị thương rồi.” Cố Vọng thở dài một tiếng, giọng điệu lười biếng, “Tiểu Quỷ Chủ phải bảo vệ ta thật tốt đó nha.”
Khanh Linh: “…”
Tuy rằng Tiểu Kim Uyên không để tâm tới dáng vẻ đáng sợ của Cố Vọng, thấy nàng gật đầu, nó lập tức trợn to mắt lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng chậc chậc: “Loại nam nhân bám váy nữ nhân này mà ngươi còn đi che chở cho hắn à? Cho ta dùng phân bón ta còn…”
Cố Vọng hơi nhướng mắt lên, Tiểu Kim Uyên lập tức nuốt hết những lời định vào trong họng.
Khanh Linh ra vẻ rộng lượng: “Không sao.”
Vừa hay nàng cũng có ý này.
Tiểu Kim Uyên oán hận ngậm miệng, giậm cái chân ngắn ngủn đứng ở bên cạnh Khanh Linh: “Thấy ngươi có vẻ đáng thương, nên ta sẽ giúp ngươi một lần.”
Khanh Linh cong cong khóe mắt: “Đa tạ.”
“Nhưng mà không cần đâu.”
Cũng không phải nàng tự tin, những oán linh này xác thực không thể tổn thương đến nàng dù chỉ một xíu, nàng là tổ tông của quỷ, lời này mặc dù có hơi ngông cuồng lại là sự thật.
Khanh Linh sợ những oán khí này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng đang không ổn định của Cố Vọng, bèn : “Làm phiền ngươi giúp hắn trị thương.”
Cố Vọng đang dựa vào vách tường nghe thì khẽ , vuốt nhẹ cằm: “Tiểu Mộc Đầu.”
Tiểu Kim Uyên thấy dường như thật sự không cần tới mình, nó nhe răng trợn mắt rồi lại không nguyện đi qua.
Lúc này quỷ cảnh đã xuất hiện ở giữa đám oán linh, mặc dù hắn đã khôi phục lại chân thân, cũng không có ngũ quan mà chỉ là một đám sương mù.
Khanh Linh có thể cảm nhận là hắn đang quan sát mình.
Nang có chút nghi ngờ, thở dài một hơi: Lâm Ngân Chi ơi là Lâm Ngân Chi, nhân vật chính như ngươi đúng là rất không tương xứng với chức vị, ngay cả việc của bản thân mà cũng không quản lý nữa.
Khanh Linh còn đang chậm rãi suy nghĩ, nếu như nàng ra tay liệu có đoạt đi thời cơ của người ta hay không đây?
Quỷ cảnh thấy nàng phản ứng chậm chạp, âm trầm lạnh: “Ngươi là quỷ chủ? Cũng đấy, không biết sau khi quỷ chủ trở thành quỷ nô của ta, rời khỏi nơi này rồi thì Quỷ giới sẽ có phản ứng ra sao.”
Khanh Linh giương mắt: “Làm quỷ thì phải cho đến nơi đến chốn.”
Giọng của nàng bình tĩnh thản nhiên: “Không thể bởi vì bản thân không có mặt rồi những lời không biết xấu hổ đó.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...