Kinh ! Phật Tu [...] – Chương 62

Nàng sẽ không mình bị thương.
“Ngươi……”
Tiểu Kim Uyên còn muốn thêm, lại bị một người đột nhiên xuất hiện ở một cửa cắt ngang: “Hắn có phải kẻ thù của các ngươi không?”
Khanh Linh quay đầu qua, Lâm Ngân Chi không biết đã lặng lẽ xuất hiện từ khi nào, y mặc một bộ y phục trắng, trên người giống như không dính bụi trần, đang về phía nàng.
Lâm Ngân Chi cũng không ngờ tới, bản thân sẽ rơi vào cảnh tượng như .
Hai người một lớn một nhỏ ngồi ở trong góc, vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện vui vẻ giữa những tiếng rên rỉ của oán linh.
Y hơi ngước mắt, mở miệng trước: “Khanh nương.”
Khanh Linh vẫn ngồi yên tại chỗ: “Lâm đạo trưởng.”
Nói thật là nàng cũng không phân biệt người này là địch hay là , chỉ là trước mắt y không có địch ý, nàng cũng sẽ không ngớ ngẩn đi đối đầu với nhân vật chính.
Lâm Ngân Chi chậm rãi đến gần, tới trước mặt nàng.
Khanh Linh bị một đôi mắt lạnh lùng chăm , trong đầu chậm rãi đặt một dấu chấm hỏi: “?”
Lâm Ngân Chi hỏi: “Mới vừa rồi oán linh bị quỷ khí quấn lấy kia, là của nương sao?”
Khanh Linh không hề giấu giếm: “Ừm.”
Lâm Ngân Chi nhất thời im lặng: “Xin lỗi.”
“Cái gì?”
Lâm Ngân Chi nâng kiếm lên, trên mặt kiếm còn lưu lại quỷ khí, không thêm bất cứ thứ gì.
Khanh Linh liền hiểu, oán linh đi con đường kia đã bị y chém.
Nhưng Khanh Linh ngược lại cảm thấy không có gì quan trọng, nàng chỉ kinh ngạc là Lâm Ngân Chi lại vì chuyện này mà xin lỗi nàng, ngẫm nghĩ một lát, nàng bèn : “Không sao cả.”
Nói xong, nàng đứng dậy, lại bắt tới một oán linh, chỉ trong chốc lát oán linh kia lại bay vào cửa Lâm Ngân Chi vừa đi tới.
Lâm Ngân Chi đứng bên cạnh, tác của nàng: “Khanh nương đang tìm Cố Vọng.”
“Ừm.”
Khanh Linh xong mới phát hiện Cổ Vũ Yên cũng không có bên cạnh Lâm Ngân Chi, nàng nghi hoặc: “Sư muội của ngươi đâu?”
Những người hỗ trợ các người đâu?
Lâm Ngân Chi: “Tách nhau ra rồi.”
Sắc mặt y không có biểu hiện gì nhiều, Khanh Linh ngẫm lại, dù sao oán linh cũng dùng không hết, nhàn rỗi cũng để không, bèn hỏi y: “Ngươi có tín vật của ta không? Ta giúp ngươi tìm.”
Lâm Ngân Chi lắc đầu: “Không có.”
Khanh Linh: “…… Vậy bỏ đi.”
Tốt xấu cũng là nhân vật chính, mà một cái tín vật cũng không có.
Lúc này, thứ trên tay Lâm Ngân Chi tay đột nhiên sáng lên: “Sư huynh, muội vừa mới gặp những tu sĩ đó, một lát nữa sẽ dẫn bọn hắn lại đây.”
Lâm Ngân Chi trả lời: “Được.”
Khanh Linh đỏ mặt, sờ sờ lỗ tai: Là nàng chưa hiểu chuyện đời, người ta còn có ngọc truyền âm, nàng đúng là lo chuyện bao đồng rồi.
Giống như nhận ra sự ngượng ngùng của nàng, Lâm Ngân Chi hơi liếc mắt, đồng tử khẽ đậy.
“Vừa rồi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai ngươi.”

Lâm Ngân Chi liếc Tiểu Kim Uyên, đột nhiên , “Xin lỗi, ta không cố ý.”
Trò chuyện gì?
Cuộc trò chuyện của và Tiểu Kim Uyên sao?
Cũng đâu phải tâm sự thầm kín gì không muốn người khác nghe thấy, Khanh Linh không thèm để ý: “Không sao.”
Đầu ngón tay của Lâm Ngân Chi gõ nhẹ vào cây kiếm trong tay, chợt hỏi: “Những lời của Khanh nương hôm nay, Lâm mỗ có chút không rõ.”
Khanh Linh khó hiểu: Ta đã cái gì, có liên quan đến ngươi sao?
Nàng uyển chuyển : “Ta không phải cho ngươi nghe.”

Ngươi nghe không hiểu thì liên quan gì đến ta?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...