Kinh ! Phật Tu [...] – Chương 110

Nói xong, lại phát hiện tầm mắt của Cố Vọng rơi vào trên mặt nàng.

Quản gia để cho hai người đi vào, vào tới cửa lớn, Khanh Linh hỏi: “Vừa rồi ngươi ta gì?”

Nàng sai gì rồi sao?

Cố Vọng : “Chỉ là cảm thấy Tiểu Quỷ Chủ thật thông minh.”

Ngạc nhiên thật đấy, cái miệng này hiếm khi biết cách chuyện như thế.

Khanh Linh khẽ , lại nhã nhặn : “Khiêm tốn chút.”

Ý của hắn càng tăng thêm: “Sợ là không khiêm tốn , nương tử của ta thông minh như , đương nhiên hy vọng mọi người đều biết đến.”

Được rồi, miệng tốt không quá ba giây.

Khanh Linh xụ mặt: “Nói chung ngươi khiêm tốn chút là .”

Bước chân Cố Vọng hơi chậm lại, hờ hững đáp: “Ta còn tưởng ngươi sẽ rất phấn khích.”

Khanh Linh: “Phấn khích chuyện gì?”

Cố Vọng dừng bước chân, quay đầu lại đối diện với nàng, như không : “Có cơ hội có quan hệ này với ta, chẳng lẽ không đáng để phấn khích sao?”

Khanh Linh: “?” 

Nàng thật sự mờ mịt, trở thành vợ chồng với một kẻ muốn nhốt nàng vào rọ heo thì có gì đáng để phấn khích ?

À đúng rồi, tên này còn ngại nhốt vào rọ heo ch.ế.t quá nhanh, không đủ kích thích nữa đấy. Nàng là người thích chịu ngược sao????

Nàng có sao : “Không đáng lắm.”

Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Phải không?”

Hiển nhiên là hắn không tin.

Khanh Linh vừa định hỏi hắn lấy tự tin từ đâu ra, chỉ dựa vào cái mặt này của hắn thôi sao?

Nhưng tiếng từ phía sau truyền đến đã cắt ngang lời nàng.

“Mấy vị là người phương nào? Có thiệp mời hay không?”

Là giọng của quản gia.

“Thấy quý phủ náo nhiệt như thế, chúng ta cũng muốn đến góp vui, lây dính một chút không khí vui mừng.”

Nghe thấy giọng này, nàng dừng bước, quay đầu lại.

Người lên tiếng đúng là Tống Đoan, đi cùng với hắn còn có Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.

“Không , trừ khi có thiệp mời, nếu không mấy vị không thể bước vào cửa vương phủ .” 

Quản gia ngăn bọn họ lại, thái độ rất là kiên quyết: “Mấy vị trông rất lạ mắt, nếu muốn lây dính không khí vui mừng thì có thể đi ra ngoài phủ lĩnh bạc chung với mọi người.”

Tống Đoan lập tức chỉ vào Khanh Linh: “Bọn họ cũng không có thiệp mời, vì sao lại có thể đi vào?”

Quản gia: “Gia đình Tô công tử là khách mời của lão gia, đương nhiên có thể đi vào.”

Tống Đoan: “Kia chúng ta là bằng hữu của Tô công tử.”

Quản gia lập tức sang đây: “Tô công tử, ngươi xem.”

Tống Đoan ở sau lưng ông ta liều mạng nháy mắt ra hiệu với Cố Vọng.

Cố Vọng khoanh tay lại, đầu hơi nghiêng nghiêng, giọng điệu cực kỳ thiếu đánh: “Không quen biết.”

Không biết vì sao, Khanh Linh cảm thấy đối với câu trả lời này, nàng không hề bất ngờ chút nào.

Tống Đoan bị nghẹn một hơi: “!!Ngươi!”

Cố Vọng không thèm để ý tới bọn họ nữa, với Khanh Linh: “Nương tử, chúng ta đi thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...