Cô nương kia vẫn đang khóc lóc giãy giụa tuyệt vọng, hoàn toàn không hợp với cảnh tượng náo nhiệt vui mừng hớn hở xung quanh, nàng thì lại không thể thờ ơ .
Khanh Linh nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại: “Còn ngươi?”
Cố Vọng không trả lời, khóe môi khẽ cong lên, cúi người nhỏ vào tai nàng: “Nếu tức giận, chúng ta đi cứu nàng ta không?”
Nói đến đây, Khanh Linh đột nhiên nhớ ra: “Ngươi có thể sử dụng linh lực à?”
Bây giờ nàng đang ở trạng thái đồng cảm, thân thể phàm nhân, gì cũng không .
Không biết có phải là ảo giác của Khanh Linh hay không, sau khi nàng hỏi xong, sắc mặt Cố Vọng dường như trầm xuống trong nháy mắt.
Hắn lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, đi về phía trước: “Không thể.”
Khanh Linh đuổi theo: “Vậy ngươi…”
Cố Vọng không chút để ý : “Ai không dùng thì không thể cứu người .”
Khanh Linh khẽ chớp mắt: “Cứu bằng cách nào?”
Cố Vọng ngước mắt, cửa phủ xa hoa lãng phí trước mặt, ý tứ sâu xa: “Vậy thì phải xem vị tân nương tử này muốn để cho chúng ta cứu bằng cách nào.”
Tuy vương phủ phát bạc, không có mấy ai chân chính có khả năng bước qua cửa phủ đi uống rượu mừng, liếc mắt sơ qua, không phú cũng quý.
Khanh Linh quần áo trên người mình và Cố Vọng, ngay cả quản gia của người ta cũng không xứng.
Thế Cố Vọng lại nghênh ngang đi lên phía trước, không hề lo lắng về vấn đề này.
Còn nương kia cũng đã bị khiêng vào trong phủ.
Cố Vọng đi tới cửa vương phủ, bước lên thềm đá.
Sau khi quản gia thấy hắn, trên mặt lập tức tươi : “Tô công tử, hôm nay dẫn theo nương tử tới đây uống rượu sao?”
Khanh Linh:?
À, thân phận bây giờ của nàng là vợ của hắn.
Cố Vọng quay đầu liếc mắt Khanh Linh, cong môi : “Đúng , nương tử, sao còn không mau lại đây.”
Khanh Linh bày ra vẻ mặt ngoan hiền đi lên phía trước.
Quản gia kia tiếp: “Vừa hay, Tô gia nương tử, ngươi hiểu biết lễ nghĩa, mau tới khuyên nhủ di nương thứ mười tám của chúng ta đi.
Ngày lành tháng tốt mà khóc sướt mướt như thế cũng không tốt đúng không?”
Lời này ra có vẻ kỳ lạ.
Trước không tới một thư sinh nghèo và vợ của hắn có thể đi vào, bây giờ còn bảo vợ của thư sinh đi khuyên nhủ tiểu thiếp.
Có thế nào cũng không hiểu .
Trong lúc Khanh Linh đang hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ tới những lời ban nãy Cố Vọng vừa : Phải xem tân nương tử muốn bọn họ cứu bằng cách nào.
Nàng nháy mắt sáng tỏ, tiếp thu lời của quản gia, cong khóe mắt trả lời: “Được.”
Bạn thấy sao?