Nghe giọng điệu này, giống như thật sự cảm thấy hơi đáng tiếc.
Ngươi rốt cuộc là đang tiếc cái gì?
Khanh Linh vẫn luôn cảm thấy tâm trạng của mình rất ổn định, sẽ không tùy tiện bị bên ngoài ảnh hưởng, tất cả nhân tài trong tổng cục đều cho rằng nàng là người vô lo vô nghĩ nhất.
Nhưng lần này nàng lại nhịn không , nghiến răng cãi lại: “Thế à? Vậy ngươi có cần suy nghĩ thêm mấy cách ch.ế.t để ta không hời không?”
Cố Vọng thong thả : “Đang suy nghĩ đây.”
Khanh Linh: “…”
Nàng ném lại Cố Vọng cái khăn tay mà hắn vừa vứt vào người nàng.
Cố Vọng cúi đầu khăn tay trong ngực, hơi bật , giống như cái người âm u mới vừa rồi không phải là hắn .
Hắn ngắm nghía cái khăn tay kia, : “Ngươi không thể ch.ế.t .”
Nói như thể sống ch.ế.t của Khanh Linh đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay .
Khanh Linh không chút cảm đáp lại: “Phải rồi, ngươi vẫn chưa nghĩ ra cách ch.ế.t cho ta mà.”
Cố Vọng từ chối cho ý kiến.
Lần này, tiếng hoan hô trong đám người phát ra càng lúc càng lớn.
Khanh Linh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với hắn nữa, bèn ngẩng đầu lên sang.
Kiệu hoa dừng ở trước cửa phủ, lập tức có đám người tiến tới vây quanh, đám người kia mặc đồ đen, vóc người to lớn.
Khanh Linh buồn bực : “Sao giống như tới cướp dâu quá .”
Cố Vọng đứng ở bên cạnh nàng, không mặn không nhạt đáp: “Có lẽ là .”
Tân lang đi tới trước cửa kiệu, một người áo đen trong số đó lập tức mở cửa kiệu ra, chui vào.
Chớp mắt đã khiêng một nương mặc hỉ phục ra.
Cố Vọng hơi nheo mắt, Khanh Linh cũng khẽ nhíu mày.
Cô nương kia đúng là đang bị trói chéo tay, miệng cũng bị chặn lại, liều mạng giãy giụa trên vai gã to con, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nước mắt cho lấm lem.
Mà đám người xung quanh dường như cũng im lặng ngay lập tức, sau đó lại khôi phục về trạng thái ban đầu, như chưa hề phát hiện ra huống kia.
Bên cạnh Khanh Linh có mấy người vẫn đang tiếp tục bàn tán: “Lần này có vẻ đẹp hơn lần trước.”
“Cũng chưa chắc, Vương lão gia hơn ba năm nay không có nạp thiếp, ba năm mới đổi thành người này.”
“Gì mà ba năm, chẳng lẽ ông ta đưa vào phủ còn ít sao? Chẳng qua là không có đãi rượu thôi.”
“Mặc kệ như thế nào, cũng coi như là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.”
…
Khanh Linh nghe mấy lời đối thoại không hợp với lẽ thường này, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
Cô nương kia đã bị khiêng bước ngang qua chậu than, tiếng pháo nổ lốp bốp vang vọng cả con đường.
Quản gia lớn tiếng hô hào: “Chúc mừng Vương lão gia cưới phòng tiểu thiếp thứ mười tám!”
Bên dưới là một loạt tiếng hùa theo, không biết mọi người đang hùa theo lời kia hay là do bạc rải xuống.
Cố Vọng hỏi: “Tức giận sao?”
Bạn thấy sao?