Sắc mặt người phụ nhân cũng thay đổi, bà ta lén lút kéo Khanh Linh qua: “Ngươi xem, vụng trộm cũng không biết che giấu, để hắn biết thì phải sao.”
Khanh Linh: “…”
Sau khi thay đổi thân thể, nàng cuối cùng cũng có thể thở , nàng khẽ hít một hơi để mình bình tĩnh lại: “… Ta không có vụng trộm.”
Cố Vọng đã đi tới trước mặt.
Giống như nghe lời phụ nhân kia, hắn liền nhếch môi, lạnh một tiếng: “Còn không qua đây.”
Dáng vẻ cứ như đến đây bắt gian thật .
Khanh Linh chậm chạp bước qua.
Vừa đi vừa nghĩ, tại sao Lâm Ngân Chi giữ hình dáng, còn Cố Vọng lại là người khác.
Nàng đi tới trước mặt Cố Vọng, tầm mắt Cố Vọng đảo qua cổ tay nàng, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, sau đó móc một cái khăn tay ra, kéo cổ tay nàng qua.
Khanh Linh cảm giác hắn dùng lực rất mạnh lau chùi tay mình, không một chút thương xót.
Nàng lại nghi hoặc, tại sao dùng thân thể người khác đồng cảm cũng cảm giác đau?
Aa, đau.
Khanh Linh bất giác hơi co lại, muốn tránh ra: “Ngươi ta đau.”
Cố Vọng dừng tác, ném khăn tay lên người Khanh Linh: “Tự mình lau đi.”
Hắn nhấc mắt lên, về phía Lâm Ngân Chi: “Ngươi muốn ch.ế.t sao?”
Ánh mắt Lâm Ngân Chi đảo qua người Khanh Linh, lạnh nhạt : “Khanh nương nên cân nhắc lời ta một chút.”
“Ta có chuyện quan trọng cần , đi trước một bước.”
Khí tức quanh người Cố Vọng nhất thời trở nên nặng nề.
Khanh Linh sợ hắn lại không khống chế huyết mạch, do dự một chút rồi kéo kéo y phục của hắn: “Ngươi đừng nóng giận.”
Cố Vọng quay đầu lại, đáy mắt giận dữ không thể che giấu, hắn nhạo: “Ta giận cái gì.”
“Ngươi mau dỗ phu quân đi, nhớ mềm mỏng một chút.”
Phụ nhân đứng bên cạnh xem vui khuyên nhủ, “Gặp phải chuyện này thì ai không tức giận.”
Khanh Linh: Ngươi vừa nãy cũng không phải là như .
Sao bây giờ lại trở mặt rồi?
Ánh mắt Cố Vọng liếc qua, phụ nhân kia nhất thời bị dọa hết hồn, không dám nhiều lời, nhanh chóng đi xem đón tân nương náo nhiệt.
Cố Vọng rũ mắt bàn tay Khanh Linh đang lôi kéo quần áo của mình, sau đó liền rút mạnh tay ra, Khanh Linh cũng buộc phải buông tay.
Lúc này oán giận trong mắt Cố Vọng tản đi một chút, lại hỏi: “Ta giận cái gì?”
Khanh Linh nghĩ thầm: Làm sao ta biết.
Cố Vọng giương mắt, giống như nhớ tới gì đó, đột nhiên ‘chậc’ một tiếng: “Tiểu Quỷ Chủ, ngươi biết không, ở đây người vợ dây dưa cùng nam nhân khác là phải bị thả trôi sông đấy."
Khanh Linh: “?”
Ngươi đang mê sảng gì ? Sao ta nghe không hiểu?
Cố Vọng tận giải thích: “Cuộn ngươi thành quả bóng, nhét vào trong rọ heo rồi vứt xuống nước.”
Hắn càng càng hăng hái: “Từ từ ch.ế.t chìm, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.”
Nói xong.
Cố Vọng nhướng mày, khẽ chậc một tiếng: “Nhưng mà c.h.ế.t nhanh như , liệu có hời cho ngươi quá không?”
Bạn thấy sao?