“Tô Gia nương tử, ngươi cái gì ?” Vị phụ nhân ban nãy có vẻ đã thấy hết huống vừa rồi, trợn tròn hai mắt tiến lại gần, “Đây là ai?”
Khanh Linh để ý thấy, ánh mắt vị phụ nhân kia đang chằm chằm vào tay nàng và Lâm Ngân Chi.
Khanh Linh há hốc.
Còn chưa kịp giải thích, vị phụ nhân kia đột nhiên lên: “Ngươi cũng quá to gan rồi.”
Bà ta nhỏ giọng : “Làm sao , cảm thấy nam nhân nhà ngươi không có tiền đồ sao?”
Khanh Linh: “Không phải…”
Phụ nhân: “Cũng phải, vị đó nhà ngươi thi bao nhiêu năm rồi cũng không đậu nổi.”
Bà ta đưa mắt quan sát Lâm Ngân Chi: “Người này vóc dáng cũng bình thường mà.”
Khanh Linh không nhịn cũng liếc Lâm Ngân Chi một cái, y khác với Cố Vọng, Cố Vọng giống như viên ngọc lấp lánh kiêu sa trong địa ngục, nguy hiểm hấp dẫn người khác.
Còn Lâm Ngân Chi luôn trong một bộ y phục màu trắng, như một đoá tuyết liên nghìn năm trên đỉnh núi cao, như mà bình thường, thì không bình thường là tướng mạo cỡ nào nữa?
Khanh Linh khuôn mặt này, quả thực không thể trái lương tâm, đành phải công bằng mà : “Hả… Cũng đâu có bình thường.”
Nghe xong lời này, Lâm Ngân Chi quay sang nàng, đáy mắt hiện lên ý .
Y dùng khẩu hình : “Linh lực.”
Bởi vì y dùng linh lực, cho nên người nơi này không thể thấy hình dáng của y.
Khanh Linh gật gù, chỉ là cũng không rảnh bận tâm những chuyện này, mắt thấy vị phụ nhân đã hiểu lầm sâu sắc.
Nàng thở dài một hơi: “Ngươi hiểu lầm...”
Phụ nhân này có vẻ rất thích cắt ngang lời người khác , một dáng vẻ ‘đừng gì hết ta hiểu’: “Aiza, các ngươi lôi kéo nhau cái gì?”
“Đúng .”
Một giọng lạnh lùng chen vào, mang theo cảm giác lạnh lẽo, “Ngươi là ai? Lôi kéo nương tử của ta gì?”
Khanh Linh hoài nghi mình nghe lầm.
Rõ ràng không phải giọng Cố Vọng, giọng điệu âm dương quái khí này lại giống hắn như đúc.
Lâm Ngân Chi nhanh chóng buông tay ra.
Khanh Linh quay đầu, chỉ thấy một nam tử dáng dấp giống thư sinh từ trong đám người đi tới.
Tướng mạo có thể coi là rất tuấn tú.
Nhưng…
Hắn bước đi nhàn nhã, trên mặt mang theo nụ như có như không, cặp mắt kia thẳng vào Khanh Linh, bên trong không có một chút ý nào, thậm chí còn rất lạnh lùng.
Nàng đã quá quen, cho dù là thay đổi khuôn mặt Khanh Linh cũng có thể nhận ra, từ trong xương tuỷ khí chất không thể nào che giấu .
Nàng hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Cố Vọng.”
Cố Vọng thấy, cũng không phản bác, xem như là một lời thừa nhận.
Khanh Linh thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới có phản ứng, vừa nãy hắn cái gì?
Nương tử?
Bạn thấy sao?