Kinh ! Phật Tu [...] – Chương 103

Khanh Linh hỏi ngược lại: “Ta sợ là có thể không sao?”

Cố Vọng mỉm : “Không thể.”

Đối với đáp án này, Khanh Linh không có chút gì là kinh ngạc.

Nàng rũ mắt, không mấy vui vẻ : “Vậy thì nhanh chút đi.”

Nhân lúc thời gian còn sớm, kết thúc nhanh không chừng còn có thể kịp trở lại.

Nghĩ như thế, nàng mà cảm thấy có chút buồn ngủ, không nhịn giơ tay che miệng ngáp một cái.

Cố Vọng thoáng khựng lại, đưa mắt theo tác của nàng.

Rõ ràng không biết con đường phía trước như thế nào, hắn cảm nhận sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng nàng xem ra còn rất thong thả, thậm chí Cố Vọng thậm chí còn cảm giác đáy lòng mình lúc này có một sự bình yên khó hiểu.

Không thấy Cố Vọng có tĩnh gì, Khanh Linh nghi hoặc quay đầu: “?”

Cố Vọng lúc này mới dời tầm mắt, hắn mở lòng bàn tay ra đặt trước mặt Khanh Linh, Hỏa hồn đang nhảy nhót ở phía trên.

Cố Vọng: “Chạm thử xem.”

Khanh Linh nhớ lần trước khi chạm vào Hỏa hồn liền xuất hiện tiếng rít chói tai, Cố Vọng lại nghe thứ hay ho.

Nàng nghi hoặc đưa tay ra, chạm thử một cái.

Lần này thứ nàng nghe không phải là tiếng thét chói tai, mà là một người phụ nữ đang lặp lại năm chữ.

“Hắn rủa bọn ta ch.ế.t! Hắn rủa bọn ta ch.ế.t! …”

Hắn ở đây có lẽ là người phép kia.

Cố Vọng vừa nãy cũng nghe cái này sao?

Khanh Linh: “Nghe thấy rồi.”

Nàng hỏi lại: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Cố Vọng một tay khác cầm Phật châu, từ từ đẩy mạnh vào bên trong Hỏa hồn, nhẹ nhàng nâng mắt, , “Sau đó, có lẽ cần Tiểu Quỷ Chủ giúp một chuyện.”

Ngôn từ rất khách khí, giọng cũng rất ôn hòa, trong đó lại có chút khó hiểu.

Bỏ hai chữ ‘có lẽ’ đi thì đúng hơn.

Chỉ là xong rồi, Cố Vọng vẫn chằm chằm vào nàng.

Khanh Linh trừng mắt lại, không phải là đang đợi nàng trả lời trước đó chứ.

Nàng thử một câu: “Vậy, rồi?”

Cố Vọng lúc này mới bật : “Vậy thì đa tạ.”

Khanh Linh: “...”

Nếu như ngươi không câu khiến ta không thể không vừa nãy, thì ta sẽ tin ngươi thật sự đang hỏi ý kiến ta.

Giống như biết Khanh Linh đang suy nghĩ gì, Cố Vọng hạ mí mắt: “Cái này nên tính là chủ đúng không?”

Khanh Linh không còn gì để .

Cố Vọng dáng vẻ nàng đang buồn bực, liền bật hai tiếng.

Theo tiếng của hắn, viên Phật châu đang ở giữa Hỏa hồn cũng nổ tung ra, đánh tan những hồn phách bị nhốt lại bên trong.

Lần này, Khanh Linh không cần chạm cũng có thể nghe thấy âm thanh hồn phách này, hơn nữa, câu còn thay đổi.

“Báo ứng ! Báo ứng !”

Kết hợp với câu đầu tiên, nàng suy đoán: “Là bị trả thù sao?”

Cố Vọng: “Chẳng phải là biết rồi sao.”

“Nhìn thế nào?”

“Không phải ngươi là Quỷ chủ à?” Cố Vọng khẽ nâng mắt, đầy hứng thú , “Vốn dĩ ngươi phải am hiểu về hồn phách giao thoa hơn một Phật tu như ta mới đúng chứ.”

Hắn một tay giơ Hỏa hồn lên, : “Tiểu Quỷ Chủ, từng nghe về sự đồng cảm chưa?”

Khanh Linh nháy mắt hiểu ra, chỉ có điều còn chưa kịp gì, Cố Vọng đã giơ tay lên, trong tích tắc đem Hỏa hồn ấn vào trán Khanh Linh.

Khanh Linh:!

Có Vọng !!!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...