Kinh ! Phật Tu [...] – Chương 102

Hắn hơi ngước cằm lên: “Đi thôi.”

Hoàn toàn là dáng vẻ “xin mời.”

Khanh Linh: “…”

Quên đi, sao nàng có thể trông chờ hắn ra lời hay ý đẹp gì chứ?

Nàng đang muốn tiến lên một bước thì bị người ta đè sau cổ lại.

Tay của Cố Vọng rất lạnh, hắn thấp giọng : “Thôi.”

“Ngươi còn có công dụng khác.”

Khanh Linh: “?”

Lúc này, hắn đột nhiên rút Tiểu Kim Uyên từ trong chậu hoa ở trong tay nàng ra.

Tiểu Kim Uyên đang ngủ mơ màng, lúc bị rút ra còn đang nằm mơ, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt như không của Cố Vọng.

Lần này nó phản ứng bình tĩnh lạ thường, tự lẩm bẩm: “Lại mơ thấy ác mộng rồi.”

Cố Vọng: “…”

Khanh Linh nhịn không bật thành tiếng.

Cố Vọng liếc mắt , hắn gần như chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Khanh Linh.

Nàng lúc nào cũng nhạt, còn không thì là lém lỉnh, vẫn không chạm đến đáy mắt.

Hoặc là chỉ cho có lệ, con ngươi cong lại mang tính tượng trưng, đáy mắt lại lộ ra vẻ lanh lợi.

Nhưng lúc này cả người lại lộ ra mềm mại, đáy mắt hơi có ánh sáng.

Cố Vọng nhướng mày: “Buồn lắm sao?”

Khanh Linh: “Có một chút.”

Hắn khẽ hừ một tiếng, không hề lưu véo mặt Tiểu Kim Uyên.

Tiểu Kim Uyên bị đau, cuối cùng cũng tỉnh lại, sau khi thấy Cố Vọng thì lập tức giật mình: “Á á á á á á!”

Cố Vọng: “Chậc!”

Hắn nhét viên Phật châu vào trong miệng Tiểu Kim Uyên, chặn lại tiếng của nó, lạnh lùng : “Cắn chặt vào!”

Tiểu Kim Uyên nhấp nháy mắt, lén lút sang Khanh Linh.

Cố Vọng không cho nó có cơ hội này, xách nó đi tới cửa , ôn hòa : “Cắn không chặt thì giữ lấy, nếu như mất thì ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì mới là ác mộng.”

Tiểu Kim Uyên: “!”

Khanh Linh cũng phản ứng lại: “Ngươi muốn…”

Nàng còn chưa kịp dứt lời, Cố Vọng nháy mắt đã buông tay ra, Tiểu Kim Uyên lập tức rơi vào trong tối đen.

Khanh Linh: “…”

Trước khi nàng mở miệng, Cố Vọng đã chặn lại lời nàng: “Nó là Thần Mộc, mấy thứ bẩn thỉu kia không tới gần .”

Dường như Tiểu Kim Uyên nhớ rất kỹ những lời hắn , dù sao lúc bị ném xuống nó vẫn chưa kịp kêu ra tiếng.

Xem ra ở trong suy nghĩ của nó, Cố Vọng còn đáng sợ hơn cái này.

Trong tay Cố Vọng còn một viên Phật châu khác, hắn đang cầm ở đầu ngón tay chơi , sau đó sang Khanh Linh.

Khanh Linh chợt nhớ ra nàng còn có công dụng khác.

Nàng ngước mắt lên, cực kỳ bình tĩnh hỏi: “Công dụng của ta là gì ?”

Cố Vọng khẽ , hỏi: “Sợ ?”

Tác giả có lời muốn :

Cố Vọng: “Sợ ?”

Khanh Linh: “Không sợ, hy vọng sau này ngươi cũng đừng sợ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...